Ôn Từ quay lại phòng bao, mang theo tâm trạng buồn bực uống một hớp nước để bình tĩnh lại.
Cô không hay hút thuốc, bởi vì không có tiền, một bao thuốc lá đã tiêu tốn rất nhiều tiền của cô, chỉ khi nào tâm trạng cực kỳ phiền não thì cô mới dám hút một điếu, cho nên cũng sẽ không mang theo bật lửa bên người.
Tên họ Phó này...!thật đúng là trời sinh biết cách bắt nạt người khác.
Kiều Tịch Tịch nhận thấy sắc mặt của Ôn Từ rất khó coi, cô ấy vội vàng đẩy anh người yêu còn chưa được thỏa mãn của mình ra để chạy tới chỗ cô, sau đó thấp giọng xin lỗi: "Bạn yêu à, xin lỗi nhé, mình không để ý đến cậu, một mình cậu ngồi đây chán lắm đúng không?"
Ôn Từ lập tức thu lại cảm xúc trên mặt: "Không sao, các cậu làm xong chưa?"
"Ôi trời, hỏi câu háo sắc thế!" Kiều Tịch Tịch mỉm cười xấu hổ.
Ôn Từ đảo mắt liếc nhìn Lâm Vũ ở góc ghế sofa: "Hai người chắc chắn chỉ mới quen nhau mỗi ba tuần?"
"Sinh viên đại học rồi mà, mấy việc này là rất bình thường, cơ thể của mình, mình làm chủ."
"Vậy sao?"
Ôn Từ lẳng lặng uống thêm một ly rượu nữa, Kiều Tịch Tịch vội vàng giữ tay cô lại: "Hôm nay cậu uống hơi nhiều đấy."
"Mình thấy rất chán."
"Thế chúng mình ngồi thêm một lát rồi về."
"Bao giờ mới về?"
"Dù sao thì cũng phải chờ Thọ Tinh tới, ăn bánh sinh nhật xong mới về được chứ.
Nếu không thì cũng bất lịch sự quá!"
*Thọ Tinh là người có sinh nhật ngày hôm đó.
"Mình thấy...!cậu chỉ muốn ăn bánh ngọt thì có."
Kiều Tịch Tịch cười hì hì.
Mấy phút sau, cô ấy thấy Ôn Từ cúi đầu nghịch điện thoại, thật sự rất buồn chán, hơn nữa cô ấy cũng không biết mấy người ngồi bên cạnh.
Thế là Kiều Tịch Tịch chọn bài rồi cầm micro đưa cho Ôn Từ: "Nào, hát đi."
"Mình không hát."