Nếu bình thường, ba món mặn một bát canh ít nhất cũng phải 10 đồng thì "khung cửa nghèo" chỉ cần 5 đồng, hơn nữa còn có thịt.
Nhưng rất ít sinh viên đi lấy cơm ở "khung cửa nghèo", mọi người đều là sinh viên đại học, tuổi đời còn quá trẻ, chỉ cần hoàn cảnh gia đình không quá khó khăn thì ai cũng sẽ cảm thấy xếp hàng mua cơm ở "khung cửa nghèo" là một việc rất xấu hổ.
Vì thế "khung cửa nghèo" quanh năm suốt tháng đều rất yên tĩnh vắng vẻ.
Ôn Từ là khách quen của khung cửa này, không phải cô không để tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, chỉ là so với sĩ diện của bản thân, cô chỉ hy vọng mình có thể gánh vác một phần khó khăn kinh tế, để mẹ cô có thể sống nhẹ nhõm hơn một chút.
Cô bán cơm ở "khung cửa nghèo" nhàn rỗi quanh năm nên cũng bị chiều thành thói quen lười biếng.
Ngày nào Ôn Từ cũng tới đây mua cơm, dần dà đã trở thành gương mặt quen thuộc, vô tình làm lỡ dở việc tán dóc của mấy cô đó nên tất nhiên là bọn họ sẽ sinh ra khó chịu.
"Sao lại là cô nữa thế? Rốt cuộc cô có phải sinh viên nghèo không vậy?"
"Cháu làm sao cơ?"
"Nhìn bộ váy trên người cô đi, cũng đâu có giống loại người khó khăn gì, có phải đến đây để lợi dụng ưu đãi của người khác không?"
"Cháu..."
Tất cả quần áo của Ôn Từ hiện giờ đều là đồ cũ trước kia, lúc ngân hàng tiến hành nghiêm phong tài sản, cô đã dọn hết quần áo của mình đi, mấy năm trở lại đây chưa từng mua đồ mới.
Và tất nhiên là quần áo trước đây mẹ mua cho cô đều được lấy từ các thương hiệu nổi tiếng.
Ôn Từ để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh nên cũng không muốn tranh cãi với bà ta, cuối cùng chỉ đành bưng khay cơm trống rỗng chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một bóng người cao lớn đứng chắn trước mặt cô, tiếng loảng xoảng vang lên, người đó rất không khách khí ném khay cơm của mình ra bàn.
Ôn Từ ngẩng đầu, nhìn thấy bóng lưng cao ngất của cậu thiếu niên cùng mái tóc màu xám khói ngang ngược