Phó Tư Bạch hất cằm nhìn cô.
Cô gái cúi đầu ăn cơm, phần mái bằng phủ xuống trán, hàng lông mi vừa dày vừa dài, từng đường nét trên gương mặt toát lên cảm giác trong trắng thuần khiết, ngoan ngoãn hiền lành.
Mà dáng người của cô thì tất nhiên là không cần phải bàn tới, vai ngang thon gầy, cần cổ thiên nga, dù ngồi giữa canteen ồn ào huyên náo ăn bữa cơm của sinh viên nghèo thì cô vẫn có thể giữ được khí chất thục nữ tao nhã của mình.
Anh nói đùa: "Ăn cơm của tôi?"
Ôn Từ không thèm để ý tới anh, chỉ biết vùi đầu vào khay cơm.
"Ăn cơm của tôi, vậy em chính là người của tôi rồi."
"..."
Suýt nữa thì bị anh làm cho sặc cơm.
Ôn Từ đưa ra một lời đánh giá cực ngắn gọn: "Đồ điên."
Nếu là người khác thì tuyệt đối không ai dám nói với Phó Tư Bạch những lời này, chỉ có một mình cô gan to bằng trời.
Có điều...!Phó Tư Bạch không hề nổi nóng với cô.
"Không nhìn ra, em cũng ăn khỏe thật đấy."
"Toàn rau thôi, lát nữa sẽ đói ngay."
Dù Phó Tư Bạch vừa mới đứng ra giải vây cho cô, nhưng Ôn Từ vẫn không chịu tỏ thái độ hòa hoãn với anh.
Nói trắng ra thì việc hiện giờ cô ngồi đây, ăn suất cơm dành cho sinh viên nghèo cũng không tránh khỏi có liên quan đến anh.
Phó Tư Bạch cảm thấy mình thật sự rất hèn.
Anh nhìn dáng vẻ nghiêm túc ăn rau của cô, khẽ liếm môi dưới, cuối cùng lấy tấm séc năm vạn từ trong túi ra, đưa tới tay cô.
Ôn Từ nhìn tấm séc thì sắc mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Đưa cho cô từ bây giờ luôn sao?
"Tranh thủ lúc ông đây chưa đổi ý, mau lên."
Ôn Từ nhanh tay đoạt lấy tấm séc, cẩn thận cất vào tầng lửng trong cặp sách, nhìn Phó Tư Bạch với ánh mắt chờ mong và hỏi: "Thế có phải là...! tôi không cần múa mở màn cho ban nhạc của các anh nữa không?"
"Nằm mơ đi." Phó Tư Bạch quả quyết khước từ: "Chỉ là thấy em đang cần gấp nên đưa