Phó Tư Bạch lười biếng đứng lên, hình như anh cũng hơi buồn ngủ rồi, đôi mắt lạnh lùng xa cách liếc nhìn Tiểu Lệ một cái.
Chỉ cần một cái liếc mắt mà Tiểu Lệ đã cảm giác được trái tim mình...!như sắp chìm sâu vào trong đó.
Mẹ ơi! Đẹp trai quá!
Không phải là minh tinh idol gì đó đấy chứ?
"Em...!em muốn kết bạn với anh, có được không?" Cô ta dè dặt hỏi.
Người đàn ông lấy một điếu thuốc trong bao ra, kẹp giữa hai ngón tay thon dài, cười như không cười nói: "Kết bạn với tôi ấy à? Phải hỏi xem bạn gái tôi có đồng ý hay không đã."
Theo ánh mắt khẽ chuyển động của anh, Tiểu Lệ cứng nhắc xoay cổ nhìn Ôn Từ một cái.
Cái gì?
Thế...!thế mà lại là bạn trai của cô ta!
Với dáng vẻ nghèo nàn này của Ôn Từ, làm sao cô ta lại có được một người bạn trai vừa giàu có vừa đẹp trai như thế này chứ?
Ôn Từ nghe anh nói như vậy nhưng cũng không giải thích gì.
Để Tiểu Lệ ăn quả đắng* này, trong lòng cô cũng thấy sảng khoái lắm.
Nguyên văn là 吃瘪 tiếng địa phương chỉ sự khuất phục, nhận thua.
Với loại người chuyên đi nịnh hót, phân biệt đối xử như Tiểu Lệ, để cô ta biết mình không phải hạng dễ bị bắt nạt thì sau này cô ta cũng không dám hống hách nữa.
.....
Đường phố yên tĩnh, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua.
Dù Phó Tư Bạch không nói rõ rằng anh muốn đưa cô về nhà, nhưng kể từ lúc rời khỏi cửa hàng tiện lợi đến giờ, anh vẫn luôn đi sau cô, Ôn Từ cũng không từ chối.
"Về nhà?" Anh hỏi.
"Ừ."
Phó Tư Bạch không nỡ tạm biệt cô ở đây, có thể ở bên cô thêm một giây một phút cũng là điều anh khát khao vô cùng.
"Vừa nãy giúp em mà em không cảm ơn tôi à?"
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua cũng khiến tâm trạng của Ôn Từ thả lỏng hơn rất nhiều, cô vừa đi vừa nhún nhảy, quay đầu nhìn anh và hỏi: "Cảm ơn thế nào?"
"Lấy