Phó Tư Bạch thích thú dẫn cô đi tới bờ sông, chọn một quầy hàng lớn nhất ở đó ngồi xuống, ở đây mát mẻ, anh gọi một bát hủ tiếu xào.
"Thái tử gia nhà họ Phó mà cũng ăn mấy thứ này à?"
Phó Tư Bạch lấy đũa dùng một lần, xé vỏ tách đũa ra: "Hình như em rất để ý đến thân phận của tôi?"
Trong lòng cô cả kinh, không ngờ cậu thiếu niên trước mặt...!lại nhạy cảm đến vậy.
"Thế à?"
Phó Tư Bạch không quan tâm lắm, bất kể là phẩm hạnh nhan sắc hay thân phận thiếu gia nhà họ Phó, chỉ cần trên người anh có chỗ khiến cô cảm thấy hứng thú...!là đủ rồi.
Phó Tư Bạch đưa đũa đến trước mặt cô: "Cùng ăn đi."
"Không ăn." Ôn Từ lắc đầu: "Không phải anh đói bụng sao? Mau ăn đi."
Phó Tư Bạch cũng không khách khí, vùi đầu vào bát ăn ngon lành.
Anh ăn uống không hề lỗ m4ng nhưng cũng không có vẻ gì là dè dặt, là dáng vẻ nên có của các chàng trai ở độ tuổi này.
Thấy anh ăn ngon miệng như vậy, Ôn Từ cũng thấy hơi đói bụng.
Phó Tư Bạch lại đưa đũa cho cô: "Một mình tôi ăn không hết, em không muốn lãng phí thì ăn cùng đi."
Lúc này cô mới cầm lấy đũa và ăn cùng anh.
Không lâu sau, hai người đã chia nhau ăn hết bát hủ tiếu xào trứng gà, ngay cả củ hành hoa cuối cùng mà Phó Tư Bạch cũng không để lại.
Trước kia Ôn Từ tuyệt đối sẽ không ăn chung một bát thức ăn với con trai, nhưng bây giờ...
Cuộc sống nhạt nhẽo này, để ý nhiều làm gì?
Dù sao cô cũng không còn là tiểu thục nữ trước kia nữa.
Hai người ăn đến lúc gần hết còn kẹp đũa của nhau, vừa cười vừa nói rất vui vẻ.
Ăn đêm xong, Phó Tư Bạch vẫn chưa muốn về nhà, thế là cô bèn ngồi bên bờ sông hóng gió cùng anh, ngắm nhìn quang cảnh đường phố phía bên kia.
Dường như tất cả đều trở nên trống rỗng.
Tất cả những phiền não, toan tính và oán hận...!
Cô ngửa đầu hóng gió, trong miệng khẽ ngân nga giai điệu bài hát "Tôi Có Hẹn Với Mùa Xuân",