Ôn Từ đỏ mặt lùi ra ngoài, cô đứng cạnh cửa chừng mấy phút để cảm xúc bình tĩnh lại.
Cô không phải loại con gái mê trai, cũng sẽ không nảy sinh hảo cảm với bất kỳ người đàn ông cơ bắp nào, nhưng với thân hình của Phó Tư Bạch...!
Đứng từ quan điểm thẩm mỹ mà nói, thân hình của anh có thể coi là hoàn mỹ.
Rất khó để con người ta không mặt đỏ tim đập khi nhìn thấy.
Mấy phút sau, cuối cùng Phó Tư Bạch cũng đi ra ngoài.
Anh mặc áo khoác và quần đen, là đồ nhóm của ban nhạc, trên người toát lên cảm giác lạnh lùng và cứng rắn, mái tóc màu xám khói thời thượng vừa hay có thể làm nổi bật phong cách rock nổi loạn của anh.
Anh liếc nhìn Ôn Từ một cái: "Vẫn đang đỏ mặt à?"
"Đâu có!" Ôn Từ sờ khuôn mặt nóng bừng của mình: "Chỗ này bí quá đi mất!"
Phó Tư Bạch từ chối cho ý kiến, anh cười nhạt nói: "Đến lượt em rồi đấy, vào trong đi."
Cô cầm quần áo đi vào phòng chứa đồ, quay đầu nhìn thoáng qua phía sau thì thấy Phó Tư Bạch đứng sừng sừng trước cửa, dường như đang canh cửa giúp cô.
Bóng lưng cao lớn thẳng tắp của anh...!mang lại cảm giác cực kỳ an toàn.
Ôn Từ ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lẩm bẩm dặn dò: "Anh đừng...!Anh không được nhìn trộm đâu đấy."
"Yên tâm đi." Anh lười biếng kéo dài giọng điệu: "Tôi không giống em, sẽ không làm tay trong đâu."
"..."
Lúc nãy cô không cố ý mà!
Ôn Từ nhanh chóng thay quần áo, thỉnh thoảng lại liếc mắt ra ngoài nhìn anh một cái.
Quả nhiên người đàn ông này nói được làm được, anh không hề quay đầu, cứ thế đứng quay lưng lại với cô, giúp cô canh cửa.
Cái cảm giác an tâm này lại tiếp tục dâng trào nơi đáy lòng.
Cảm giác an toàn mà Hứa Gia Lịch không thể mang lại...!hình như đều xuất hiện trên người đàn ông này.
Nghĩ đến đây, Ôn Từ giật nảy mình, quả quyết lắc đầu nguầy nguầy, ném suy nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu.
Kể cả như vậy...!thì đã sao chứ?
Anh ta là