Có được sự chỉ dạy của Mạc Nhiễm trước đây, lúc này từng động tác của cô đã nhuốm đầy mùi vị gợi cảm, lựa theo tiết tấu của ban nhạc, cơ thể người con gái tựa như một con rắn điêu luyện, tùy ý chuyển động trên thanh xà đơn.
Cô thực hiện những động tác có độ khó cao một cách cực kỳ nhẹ nhàng, mỗi một chuyển động lắc lư của cơ thể đều có thể tản ra sự quyến rũ và mê hoặc, khiến người xem thích cả mắt.
Phó Tư Bạch cầm cây đàn guitar bước lên sân khấu, lập tức khán đài vang lên những tiếng thét chói tai, tưởng chừng như sắp lật tung cả mái nhà.
Anh đi thẳng đến trước mặt Ôn Từ, đánh đàn ngay bên cạnh cô.
Rõ ràng là muốn tương tác với cô.
Ôn Từ tự mình làm việc của mình, vây lấy thanh xà mà nhảy múa, thỉnh thoảng lại ném ánh mắt đầy vẻ khiêu khích và gợi cảm về phía Phó Tư Bạch, nhưng cũng không có ý định tiếp cận anh.
Tuy vậy nhưng Phó Tư Bạch vẫn không muốn rời đi, anh vây quanh cô, phối hợp với từng động tác của cô để đàn ra các giai điệu mà cô cần.
Mạc Nhiễm nhận ra tâm tư của Phó Tư Bạch, cũng không khỏi ngạc nhiên.
Ông tướng này, trước kia chỉ có anh ta từ chối con gái, nào có thấy anh chủ động ân cần với người khác bao giờ.
Không phải chứ?
Chẳng lẽ vị Ôn đại tiểu thư này...!chính là W trong truyền thuyết đó sao?
Trong mắt Mạc Nhiễm có thêm vài phần ý tứ sâu xa.
Điệu múa mở màn của Ôn Từ không kéo dài quá lâu thì cô đã lùi xuống, nhường toàn bộ sân khấu cho ban nhạc của Câu lạc bộ Âm nhạc Lửa Ma.
Phó Tư Bạch hát hết bài này đến bài khác, có nhạc rock và cũng có cả nhạc pop...!ngoài ra còn có một số bài hát thịnh hành ở thời điểm đó nên toàn bộ khán giả trong sân vận động đều hòa chung tiếng hát, âm thanh vang xa, cả nửa trường đại học đều có thể nghe thấy.
Buổi biểu diễn tràn đầy đam mê và nhiệt huyết.
Ôn Từ ngồi trên ghế nghỉ ở dưới sân, nhìn cậu thiếu niên ngang tàng phóng túng trên