Sau mấy tuần rượu, đầu óc Ôn Từ cũng bắt đầu choáng váng, nhưng cô cảm thấy rất vui, vui đến mức cảm tưởng như mình là chiếc lông vũ nhẹ nhàng đong đưa trong gió.
Thoải mái quá, dường như tất cả gánh nặng cuộc sống đều tan thành mây khói trong khoảnh khắc này.
Cô chơi đổ xúc xắc với mấy người ở đây, cực kỳ thích thú, thắng uống, thua cũng uống, cả người đều được buông thả thật thoải mái.
Tuy Phó Tư Bạch cũng uống mấy ly, cảm giác hơi phiêu nhưng đầu óc anh vẫn rất tỉnh táo, cả tối đến giờ vẫn luôn trông chừng Ôn Từ, thấy cô sắp ngã sẽ kịp thời đưa tay đỡ lấy cô.
"Đừng uống nữa."
"Anh cứ mặc kệ tôi, Phó Tư Bạch." Ôn Từ bưng ly rượu, huých tay vào người anh: "Anh biết người tôi ghét nhất chính là anh mà."
"Tôi biết." Khóe mắt anh hơi cong lên, trong ý cười còn mang theo vài phần xót xa: "Nhìn ra được."
"Nhưng anh hát rất hay."
"Vậy sao? Em thích à?"
"Ừ..." Ôn Từ suy nghĩ một lúc lâu: "Nói thế nào nhỉ? Cũng tàm tạm."
Phó Tư Bạch đỡ cô ngồi vào góc ghế sofa, sau đó búng tay một cái, gọi nhân viên phục vụ mang đến một ly sữa nóng cho cô giải rượu.
Sau khi sữa nóng được bưng lên, anh đỡ lưng cô, dịu giọng nói: "Uống một hớp đi."
"Cái gì vậy? Tôi không uống." Ôn Từ mất kiên nhẫn đẩy ly sữa ra.
"Sữa nóng, uống một hớp thôi, nếu không dạ dày sẽ khó chịu lắm đấy."
"Không uống, anh phiền chết đi được, tự đi mà uống."
"Chỉ cần uống một hớp thôi." Phó Tư Bạch kiên nhẫn dỗ dành: "Uống một hớp, tôi cho em...!cho em 100."
Ôn Từ say đến đầu óc mơ màng, mỉm cười ngây ngốc: "Thật sao? Vậy thì tôi sẽ uống hẳn một hớp to."
Phó Tư Bạch dịu dàng đút sữa cho Ôn Từ, sau đó lại dùng khăn giấy lau sạch vệt sữa bên khóe môi cô, sau đó ngửa đầu uống hết chỗ sữa còn lại.
Ôn Từ đưa tay về phía anh: "Đưa tiền đây."
Phó Tư Bạch ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng tháo dây chuyền làm bằng ngọc tỳ hưu màu đen trên