Ôn Từ nhìn khát khao vô tận trong đôi mắt đen kịt của cậu thiếu niên, mơ hồ như người đang chìm trong mộng, lẩm bẩm nói: "Anh là Phó Tư Bạch mà."
"Anh ta hại tôi thảm quá!"
Nếu anh làm như vậy, thì đúng là hại cô thảm rồi.
.....
"Chê tôi phiền?" Anh bực bội nói: "Ông đây còn chưa chê em phiền đâu đấy."
Anh rút tay về, nhìn dấu răng sâu hoắm trên mu bàn tay: "Mẹ nó, em cắn thật cơ đấy!"
Ga trải giường bị anh siết chặt đến mức hằn lên vết gấp cực rõ ràng.
Cũng là anh rảnh rỗi kiếm chuyện, không đâu tự nhiên mời vị tổ tông này về nhà để hầu hạ.
Thấy cô cảnh giác như vậy, ngược lại anh càng có hứng thú, đứng dậy đi đến bên giường, cúi người nhìn cô: "Sao nào, sợ tôi à?"
Chỉ suýt một chút nữa đã chạm phải, nhưng toàn thân lại như bị thứ gì đó phong ấn, dù làm thế nào cũng không có dũng khí để tiến hành bước tiếp theo.
Bỗng nhiên cô bừng tỉnh, ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía.
Phó Tư Bạch!
"Ừ?"
"Sao thế?"
Cô vừa ngồi dậy đã nhìn thấy cậu thiếu niên ở phía đối diện.
Anh khom người, muốn hôn lên môi cô.
Phó Tư Bạch nâng đầu ngón tay nhẹ nhàng vu0t ve cằm của cô.
Những gì anh muốn trước nay không phải là thứ này...
Anh nằm thẳng lên ghế sofa, vu0t ve vết răng mờ mờ ở mu bàn tay phải, miệng phát ra một tiếng thở dài.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Từ mơ màng tỉnh lại.
Cô cắn vào mu bàn tay của người đàn ông: "Đừng chạm vào tôi! Tôi muốn đi ngủ!"
"Phó Tư Bạch làm sao vậy?"
Ôn Từ nói năng lộn xộn: "Tối hôm qua chúng ta có..."
Phó Tư Bạch chưa từng chịu đựng cơn tức nào ấm ức đến thế, giơ tay định cốc vào đầu cô một cái, nhưng lại không nỡ xuống tay quá mạnh, cuối cùng cũng chỉ có thể búng vào trán cô một cái thật nhẹ.
Không gian xung quanh hoàn toàn xa lạ, ngay cả chăn bông màu xanh đậm mà cô đang ôm trong ngực cũng vậy.
Ngồi hóng gió đêm một hồi, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.
Cô gái đang