Mạn Mạn :''Đại ca vậy là các huynh không đuổi ta đi nữa phải không?''
''Haizz... Ta đuổi ngươi cũng chịu đi sao? Nhưng ngươi phải giải đáp cho ta thắc mắc này trước đã, phượng hoàng là điểu tộc chí tôn dây tơ rễ má gì đó với tây dương mẫu thì phải? ắt hẳn phụ mẫu ngươi địa vị rất hiển hách, ngươi đây là con cháu của vị tiên nhân nào nhỉ?'' - Cửu Anh há miệng nuốt lại con xà trùng. Hắn lấy trong tay nải ra một bình rượu và cái màn thầu ăn ngon lành.
La Chân :''Nhìn không ra dáng của người thiên tộc gì cả.''
''Này này tiểu huynh đệ, tiểu gia đây là đích tử của thiên đế đấy nhé.''
''Cái gì?'' - La Chân tròn mắt nhìn hắn còn Cửu Anh thì phun cả ngụm rượu vừa nốc xong.
La Chân :''Ngươi chém gió phải không? Ngươi thế mà lại là thiên đế chi tử?''
Mạn Mạn :''Ta thèm gạt ngươi sao, Tên nào nói láo trời tru đất diệt.''
Một tý mồ hôi tuôn ra trên gương mặt Cửu Anh, bây giờ là tình hình gì đây, hắn chạy trốn truy sát của tam giới nhưng lại mang theo con trai của thiên đế bên mình, nhưng tại sao đường đường là thiên đế chi tử mà lại một mình hạ phàm thế này? Vừa niết bàn xong lại không một hộ pháp bên cạnh cho dù có là thánh tử chí tôn đi chăng nữa nhưng kiểu này khác gì bỏ một con cừu giữa bầy sói đói, thiên đế và tây vương mẫu tự tin về thần lực của hắn như thế sao? Khó hiểu quá đi mất.
Mạn Mạn :''Nói về ta rồi, giờ nói về hai người đi, hai người từ loài gì tu luyện thành vậy?''
La Chân :''Tộc của ta được mệnh danh là sát thủ của ma giới, nhện tinh. Vị này là sư phụ ta... À huynh ấy chỉ là một hoa yêu thôi nhưng chắc chắn tu vi ăn đứt ngươi đấy.''
Cửu Anh liếc nhìn La Chân với cặp mắt không thể sắt bén hơn. - Tiểu tử thúi, lão tử còn chưa tính sổ với ngươi đâu.
Mạn Mạn :''Huynh chỉ là hoa yêu thế tại sao lại dưỡng ra xà trùng? Với lại sao huynh lại che mặt, ta nghe Tử vi tỷ nói hoa yêu khi có nhân hình đều có mỹ mạo hơn người, trừ khi... Dung mạo của huynh có gì đó mờ ám không muốn cho người khác biết.''
La Chân :''Ta khinh, dung mạo của sư phụ ta bỏ xa các tiên tử ở thiên giới các ngươi tám chục dặm đường là cái chắc.''
''Có thật là lợi hại vậy không? Các tiên nữ tỷ tỷ ở Vạn Hoa giới được mệnh danh là thiên hạ đế nhất mỹ nhân. Vị đại ca này cho ta mở rộng tầm mắt được không.'' - Mạn Mạn.
Cửu Anh tháo chiếc mặt nạ vứt đi :''Cũng tốt, dù sao đeo nó thì cũng chỉ khiến người ta chú ý ta hơn thôi.'' - Tiểu hậu bối này chắc chưa từng nhìn qua mặt ta. Có lẽ an toàn.
Mạn Mạn khỏi nói cũng biết bị đứng hình ngay khoảng khắc đó, Trải qua hàng vạn năm tiên thọ từ thuở hồng hoang thế giới lúc trời đất sơ khai, các thượng cổ thần thú vừa xuất hiện đã bắt đầu hấp thụ linh khí trời đất nuôi cơ thể, ảo hóa nhân hình của Cửu Anh dĩ nhiên là được ma nguyên cùng linh khí bồi dưỡng rất tốt. Linh lực cường đại ảnh hưởng rất lớn đến dung mạo, ngoại hình cũng là một trong những mục đích của chúng sinh tam giới khi theo đuổi tu tiên và giấc mơ trường sinh bất tử.
''Đúng là những tỷ tỷ ở Vạn Hoa giới không có cửa thật rồi, mỹ nhân khuynh quốc.''
La Chân :''Cái gì mà mỹ nhân khuynh quốc, những từ này dành cho nữ nhân thôi tên ngốc, ngươi nói thế sẽ chọc giận sư phụ ta đấy.''
Mạn Mạn :''Ta không có ý đó... Vị đại ca này nếu có thể huynh muốn song tu cùng ta không?''
''Hai tên nam nhân song tu thì còn ra thể thống gì, mà ta chỉ là một cành hoa tu luyện ở nơi phàm giới sao có thể cùng chí tôn thần điểu ngươi song tu được.'' - Cửu Anh cười thầm - Nhóc con tu vi vài trăm năm đòi song tu với bổn tôn, thế thì thiệt thòi cho ta quá rồi.
Mạn Mạn :''Ta có thể chấp nhận được hết. Gặp gỡ ở trên đời cũng là một cái duyên miễn là có thể giúp ích cho việc tu hành của huynh ta bằng lòng chịu thiệt một chút'' - Gạt ai chứ, luyện được âm dương nhãn đã đành mà nhân hình còn mỹ lệ như thế, dám bảo chỉ là một tiểu yêu, có ngu mới tin ngươi.
La Chân:''Song tu là gì thế sư phụ? Có phải là kiểu hai người ân ái nhau rồi truyền công bằng cách... Thải dương bổ âm gì đó không?''
''Ta thấy ngươi thiên phú tốt như thế sao đầu óc toàn mấy chuyện đen tối thế kia, Song tu là trạng thái 2 người linh lực có thể dung hòa cho nhau về mọi mặt, nếu nội công ngươi yếu thì kẻ song tu cùng ngươi sẽ bị ngươi hấp thụ linh lực để tự dung hòa nội công và ngược lại, còn chuyện ân ái ngươi nói chỉ là sau khi trao đổi linh lực xong tùy tiện nhìn thấy đối phương thuận mắt mà làm thôi.''
Mạn Mạn nhìn hắn với ánh mắt long lanh :''Ta đây rất muốn cùng huynh trao đổi linh lực.''
La Chân :''Vậy hay quá rồi, hắn tốt xấu gì cũng là phượng hoàng, song tu với hắn sư phụ sẽ nhận được không ít tu vi, chuyện tốt như thế người không nên từ chối.'' - La Chân nói nhỏ.
Cửu Anh cố dằn cơn giận xuống để không đập cho hắn một trận :''Ta trước giờ không song tu với ai hết, với cả ngươi nói bớt vài câu đi'' - Có mà tên nhóc này hút sạch tu vi cả ngàn năm của lão tử thì có.
''Xin hỏi điểu tộc thế tử có phải ở đây không?'' - Một cô nương xinh đẹp như hoa ăn mặc sang trọng bước vào trong, trên trán nàng ấy có ba chấm chu sa đỏ sắp dị biến thành hình thù cao cấp hơn.
Từ mắt nàng ấy phóng ra một tia sát ý đáng sợ, La Chân thận trọng lùi ra sau lưng Cửu Anh. Ánh mắt nàng ta chỉ nhìn chú ý vào Mạn Mạn. Nhận ra khí linh của phượng hoàng nàng vội hành lễ.
''Thần nữ tham kiến thế tử điện hạ.''
''Cô nương tìm ta sao?.''
''Thần nữ là Hoa Nương, là thần tử trấn giữ tà ma của Nữ Vương thành, nghe tin thế tử hạ phàm không kịp nghênh tiếp mong thế tử trách tội.''
Mạn Mạn :''Hóa ra cô là Hồ Tiên được mọi người kính nể, đứng dậy đi, ta xuống phàm giới ngao du sơn thủy tình cờ đi qua đây thôi.''
''Thỉnh thế tử ghé chỗ ta mà nghỉ ngơi, ngài đến Nữ Vương thành mà lại nghỉ ngơi ở những nơi thế này truyền ra ngoài thì thiên giới sẽ trách tội thần nữ mất.''
Mạn Mạn chỉ về phía Cửu Anh và La Chân :''Họ là bằng hữu của ta, ta dẫn họ đến chỗ cô luôn được không?''
Nàng ta qua cúi chào hai sư đồ hắn, Cửu Anh vội quay lưng về phía cô ta :''Không cần đâu, bọn ta là yêu, các ngươi là thần vẫn là không nên chung đường thì hơn.''
Hoa Nương rút kiếm ra :''Các ngươi là yêu quái mà dám đến nữ vương thành làm loạn, mau chịu chết đi.''
Cửu Anh đẩy La Chân vào tường :''Nguy hiểm. Tu vi của cô ta có thể lấy mạng ngươi trong chớp mắt đấy.''
''Này cô không nói lý một chút được à? Bọn ta chỉ đi ngang qua đây chứ không phải đến địa bàn của cô gây sự.'' - La Chân hét lên.
Cửu Anh :''Xuất thân ngươi cũng là yêu quái, trở thành sủng vật của thiên giới đã vội vàng quên mất gốc gác của ngươi rồi sao?''
Hoa Nương càng điên tiết hơn khi nghe câu sủng vật nàng ta dồn hết lực giơ kiếm lên định đâm vào giữa ngực của đối phương thì ánh sáng trên thanh kiếm phản chiếu lại đầy đủ gương mặt, Hoa Nương giật mình khi mặt đối mặt trực diện với đối phương, bỗng nhiên lòng ngực Cửu Anh nhói đau không rõ vì sao còn nàng ta vừa thấy hắn đã buông ngay thanh kiếm rơi xuống đất, ánh mắt của nàng cũng không còn sát khí tựa hồ có chút ngấn lệ.
Chưa kịp để ai nhìn thấy nàng ta vội phi thẳng ra cửa bỏ lại sau lưng ba kẻ ngơ ngác nhìn nhau. Cửu Anh nhìn theo cô ta không hiểu tại sao trong lòng lại có cảm giác rất bi thương.
La Chân :''Sư phụ người quen cô ta à?''
''Chưa hề gặp qua!.'' - Cửu Anh lấy tay sờ lên ngực mình lắng nghe từng nhịp đập dồn dập của tận sâu trong tâm can. - Cô ta là cố nhân của ngươi à ký chủ?
Hoa nương bỏ chạy một mạch về tận điền trang, một tên bịt mặt đã ngồi chờ cô ta từ bao giờ.
''Sao nhìn cô vội vã thế? Có tìm ra Đế Mạn không?''
Hoa Nương :''Bẩm hộ pháp, có... Nhưng đi theo hắn còn có hai người thuộc hạ không thể ra tay được.''
''Gϊếŧ chết tất cả bọn chúng, có thể đó là đám người được thiên giới phái xuống bảo vệ cho hắn.''
''Không! Không thể gϊếŧ... Một trong số đó là lang quân của ta.''
Tên Hộ pháp nốc một ly trà dằn mạnh xuống