Trời ngả về chiều Cửu Anh đang thư giãn khá thoải mái trên một thân cây to lớn sau núi ngắm chiều tà. Ở cõi U Minh không có mặt trời chỉ có vạn quang thạch, nhưng ánh sáng của nó không thể so sánh với hào quang rực rỡ này, nếu có thể hắn ước mỗi ngày đều được ngắm mặt trời mà không phải lo nghĩ quá nhiều. Một chiếc lá vàng trên cây rơi xuống, người phía dưới đưa tay đón lấy.
''Ngươi đến từ lúc nào thế?''- Cửu Anh hỏi nhưng vẫn nhắm mắt tận hưởng không gian xung quanh.
Người phía dưới cười rất tươi :''Đến từ người vừa trèo lên đấy nằm, không chê ta phiền chứ.''
Hắn ngước mặt xuống nhìn người nam nhân dưới đất, chỉ gặp một lần mà cái người tên A Phàm đó dành cho hắn những cảm xúc chân thành đến khó tả qua nụ cười, Cửu Anh hoàn toàn không nhìn được bất cứ tà niệm nào trong ánh mắt của người kia.
''Không phiền! Ta chỉ đang hoài niệm lại một chút chuyện cũ.''
A Phàm :''Chẳng phải nói người ta không nên ôm chấp niệm sống trong quá khứ sao? Bản thân người lại không thể buông xuống được.''
Cửu Anh thở dài :''Chấp niệm của Hoa Nương cô nương là tình cảm thuộc về tiền kiếp không thể quay lại được nữa, của ta thì khác ta muốn quay về nơi thuộc về ta, cứu sống những người ta yêu thương, tất cả những chuyện đó đều nằm trong tầm tay của ta.''
A Phàm trầm ngâm một hồi lâu, hắn đưa sờ vào hoàng kim hồ lô trong tay áo rồi hỏi y :''Người đang hoài niệm về Ma giới? Nếu quay về được khoảng thời gian trước đây...''
Vừa nghe thế y cắt ngang lời hắn :''Nếu trời cho ta có lại được thần thông chắc chắn đó sẽ là ngày lão tử tính hết nợ với thiên đế, những nhục nhã và đau khổ lũ thiên chúng ban cho, ta sẽ tính không chừa tên nào.''
A Phàm cúi mặt im lặng, lòng thù hận của Cửu Anh quá lớn nếu trả vạn hồn châu cho y chỉ e là đợi khi y trở về ma giới lập lại binh quyền với tính khí của Cửu Anh sẽ đại khai sát giới, lúc đó hậu quả không thể tưởng tượng được. Như thế tạm thời để hắn sẽ tiếp tục bảo quản vạn hồn châu, còn an toàn của Cửu Anh thì chính hắn sẽ đi theo bảo vệ y.
''Này! Sao ngươi có vẻ trầm tư thế kia? Trời đất bao la thế này đâu đâu cũng là cảnh đẹp làm người đừng để quá nhiều tâm sự trong lòng, kể cho ta nghe chuyện của ngươi đi.''
''Chuyện của ta? Muốn nghe về ta sao?''
Thiên đế nghe thế cũng vui vẻ mà ngồi xuống gốc cây ngắm hoàng hôn cùng y, mấy trăm năm nay ngồi trên đế vị chí tôn của tam giới nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy bản thân an nhiên mà luôn là hối tiếc và dằn dặt không nguôi còn không phải đều do kẻ đang huýt sáo nằm ngay trên hắn lúc này sao.
Cửu Anh :''Ma giới hiện giờ không còn hưng thịnh như xưa nên chắc bọn tiểu yêu các ngươi chịu nhiều ất ức lắm phải không? Nghe bảo thiên chúng còn bắt ma tộc chúng ta về làm sủng vật.''
''Tại hạ công lực cũng khá nên không bị thiên chúng bắt nạt đâu.''
''Hầy, làm tiểu yêu cũng thật là sướng không phải lo quá nhiều chuyện, ta thấy ngươi nên tìm một cô nương tốt nào đó để thành thân rồi có một cuộc sống ẩn cư đến lúc mãn kiếp là tốt nhất.''
''Thế người đã để ý cô nương nhà nào chưa?''
''Ta á? Điều kiện ta yêu cầu cao lắm nên vẫn chưa vừa mắt tiểu nữ nhà nào cả.''
''Có thể kể cho ta nghe được không?''
''Ngươi muốn nghe à... Ấy chết!'' - Y ngẫu hứng xoay người qua định kể thì trượt tay rơi khỏi cành cây. Hắn vội vã đưa tay đỡ lấy, chớp mắt đã nằm gọn trên người của A Phàm, Cửu Anh hai mắt chuyển nhẹ thành màu vàng.
Cố tình ngã cốt để dùng âm dương nhãn nhìn thấu nhân duyên ba đời và lai lịch của đối phương nhưng thứ hắn thấy trong tiềm thức của A Phàm lại trống rỗng chẳng có bất cứ gì ngoài một màn đen vô tận.
Còn A Phàm dường như không để ý đến gì khác ngoài việc Cửu Anh đang nằm gọn trên người hắn lúc này, còn là mắt đối mắt, biểu cảm của hắn dần trở nên không kiểm soát được, hai tay hắn dần đặt lên hai bên eo của y, hơi thở cũng có chút khá thường. Cửu Anh vẫn không nhận ra những biểu hiện đó, y tiếp tục nhìn thẳng vào mắt A Phàm để thử lại nhưng vẫn không thấy được tiền kiếp và chút thông tin gì về hắn.
Không biết tên này rốt cuộc có lai lịch gì nhỉ? Sao ta chẳng nhìn được gì hết thế này? - Ma đế thất vọng, ngài ấy thở dài một hơi rồi bất chợt nhận ra bàn tay của A Phàm đang bấu chặt vào eo mình.
''A Phàm à cảm ơn nhé, ngươi có thể thả ta ra được rồi.'' - Sao pháp lực của hắn lại khỏe thế nhỉ? Có cần dùng sức giữ mình chặt như thế không chứ.
Hắn nhìn biểu cảm nhăn nhó của đối phương không nhịn được cười nhưng vẫn không buông tay ra :'' Âm dương nhãn có nhìn được ta là ai không?''
''Ngươi biết âm dương nhãn của ta à? Chả trách lão tử dùng mở nhãn vẫn không nhìn ra được ngươi là thần thánh phương nào, chắc chắn ngươi không phải là một tiểu yêu tầm thường, ngươi bám theo ta làm gì mau khai ra.''
Thấy Cửu Anh có vẻ lo lắng hắn giả vờ gằn giọng chọc ghẹo y, một tay A Phàm vẫn nắm chặt eo còn tay kia chạm nhẹ vào môi :''Cửu gia không nên tức giận! Ta vì mến mộ ngươi tuyệt không có ý xấu.''
Cửu Anh :''Ngươi nói cái gì mà mến mộ bổn vương a, ta.. Ta chỉ gặp ngươi có một lần thôi, với lại lão tử thấy tu vi của ngươi cao hơn ta... Ức hiếp người yếu hơn mình mà coi được hả? Ngươi có phải là quân tử không?''
Thiên đế lại trêu ghẹo, hắn kéo sát Cửu Anh lại gần hơn:''Ta chưa nghe ai tu ma đạo mà nói đến chuyện quân tử hết nha.'' - Đại ma đầu như người mà cũng đòi nói chuyện quân tử à? Sư phụ, bổn đế cười chết mất.
Cửu Anh :''Ta mặc kệ, mau bỏ tay ra nếu không bổn vương không khách sáo với ngươi đâu.'' - Tức thật đường đường là vạn yêu chi vương lại bị một tên tiểu tử bắt nạt, đúng là rồng sa nước cạn bị tôm giễu mà.
A Phàm nới lỏng thuật trói hồn, Cửu Anh vội vã đứng dậy hắn lui ra xa chỉ tay vào mặt y :''Hừ xem như ngươi biết điều, sau này đừng để ta thấy ngươi nữa.''
''Không được, ta vẫn phải đi theo để bảo vệ người.''
''Ta mà thèm ngươi bảo vệ sao? Ngươi đừng tự cho rằng mình có chút tài phép thì ta không làm gì được ngươi. Ngươi có biết ta là ai không? Trước giờ chưa ai dám trêu chọc ta như thế''
Nhìn thấy linh khí của xà trùng trong cơ thể Cửu Anh dao động, A Phàm vội hạ giọng :''Cửu gia ta thật xin lỗi vì vừa rồi mạo phạm người nhưng xin hãy để ta theo bảo vệ, khí lực của xà trùng người nuôi còn rất yếu vốn dĩ không thể tự bảo vệ được bản thân nếu có sự uy hiếp của thiên tộc, ta tuyệt đối không hề có bất cứ ý đồ xấu nào cả.''
Hắn thế mà biết ta chuẩn bị phóng xà trùng đối phó hắn sao? Vậy có nghĩa hắn đã biết thân phận thật sự của ta, kẻ này rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện ta không thể ngờ tới nữa đây, nhưng xem ra tên này không có sát ý với mình thật, không hiểu sao mỗi lời hắn nói ta đều thấy rất chân thành.
''Được, nếu ngươi đã nói thế thì ta tạm tin ngươi... Nhưng tại sao ngươi lại muốn giúp đỡ ta