Giao Uyên vừa dứt lời, hai cô gái liền quay đầu nhìn ra phía cửa lớn của nhà hàng.
Một người đàn ông đứng ngay trước cửa ra vào, anh ta điệu bộ mệt mỏi nhưng chân lại nhanh chóng chạy đến bàn ăn của cô.
- Tiểu Băng…anh biết sai rồi…em đừng như vậy, anh không chia tay, anh không muốn.
Anh anh xin lỗi mà…
Lâm Hàn chạy đến cạnh Triệu Băng Băng vội quỳ xuống úp mặt vào đùi cô mà nói.
Cả nhà hàng như náo loạn, bọn họ xì xào bàn tán, người trố mắt nhìn lấy máy ra ghi lại.
Không những con người kia bất ngờ cả ba cô gái trên chiếc bàn này cũng phải căng mắt mà nhìn hành động của người đàn ông này.
Giao Uyên cũng không ngờ người đàn ông này lại tới mức như vậy.
- Lố quá rồi đấy, Hàn ca.
Giao Uyên hơi nhíu mày, cô ho vài tiếng, đảo mắt nhìn xung quanh rồi hắng giọng nói.
Mọi người ở đây đều đang hướng mắt nhìn bọn họ kìa.
- Hàn…anh đang làm cái gì vậy hả…
Triệu Băng Băng nhìn người đàn ông đang úp mặt vào chân mình, anh vội vàng lên tiếng.
Lâm Hàn vẫn cúi mặt, anh đột nhiên thốt ra một câu nặng nề nhưng nghe thạt ấm lòng
- Anh xin lỗi.
Khựng lại một lúc, Triệu Băng Băng liền đơ người khi nghe thấy câu nói của ai kia.
Vội lấy lại tinh thần cô cau mày nhẹ tiếng nói
- Đứng lên đi, chúng ta, anh…mọi người đang nhìn kìa!
- Anh mặc kệ, hôm qua anh thấy em bỏ anh đi, anh sợ lắm…tiểu Băng, anh chỉ yêu mình em thôi, anh nói thật đấy…
- Anh đứng dậy trước đ…
- Không, em tha thứ cho anh anh mới đứng…huhu…tiểu Băng anh yêu em mà, đừng bỏ anh…
- Biết rồi, đứng, anh mau đứng dậy đi.
Anh không đứng em liền mặc kệ anh.
Cô khẽ cười bất lực với người đàn ông này, chưa bao giờ cô thấy anh lại trẻ con như vậy.
Lâm Hàn vội ngẩng đầu, anh cười tươi đến híp mắt, giọng hớn hở nói
- Bảo bối, chúng ta về nhà thôi!
Anh ta nói xong liền kéo Triệu Băng Băng đi mặc kệ ai đang nhìn mình bằng ánh mắt gì đi nữa.
Triệu Băng Băng bị kéo đi cũng không nói gì chỉ lẳng lặng đi theo.
Hai cô gái bị bỏ rơi trên bàn trơ mắt nhìn cô bạn thân của mình bị kéo đi.
“Lâm Hàn anh ta có nhất thiết phải vội vàng thế không? Người ngồi trước mặt như vầy mà dám lơ à?”
Giật giật khoé môi, Giao Uyên quay sang nhìn Hứa Nhã Kì đã bị ngơ cả mặt miệng há hốc nhìn hướng cửa chính của nhà hàng.
Cô lắc đầu ngao ngán, bạn cô giờ ai cũng có cho mình một người con trai, con cô thì…à là cô chưa thích ai cả nên bây giờ vẫn còn một chữ ế gắn lên đầu…
- Đó không phải tổng tài Lâm thị nổi tiếng lịch lãm kia sao?
- Anh ấy có bạn gái rồi sao? Không ngờ Lâm tổn cao cao tại thượng vậy mà lại quỳ xuống vì một cô gái đó!
- Ngài ấy lúc trước rất tốn gái nha, ăn chơi bậc nhất Bắc Kinh luôn, nữ nhân bên ngài ấy quá dư thừa vậy mà giờ, thật ngưỡng mộ cô gái kia a…
- Cơ mà bên kia, bạn của bọn họ sao? Cô gái tóc màu trắng bạc kia thật là đẹp a!
- Đúng đúng! Ôi, cô gái kia trông quen thế…nhưng mà ai lại xinh chết đi được!!
Tiếng xì xào bắt đầu chuyển hướng lên người cô, bọn họ giờ nhìn cô chăm chăm như sinh vật lạ, đúng là vẫn nên ăn nhà hàng có phòng riêng, nhỏ giọng cô quay sang nói với người bên cạnh.
- Tiểu Kì, tớ nghĩ chúng ta nên bỏ bữa này đến chỗ khác…
Hứa Nhã Kì vẫn chứ hết sốc vì chuyện hồi nãy, nghe thấy cô nói cũng ậm ừ rồi đứng dậy.
Hai người tính tiền rồi nhanh chóng thoát khỏi chỗ đông người này.
Mới đây thời gian đã chuyển đến 4 giờ chiều, Giao Uyên ngồi trong phòng Hứa Nhã Kì ngước mặt nhìn chiếc đồng hồ.
- Tiểu Kì, tớ phải về rồi.
- Sớm vậy? Ở lại dùng bữa rồi hẵng về.
- Thôi tớ phải về đúng giờ, dù sao thì cũng là ở nhờ…
Nói xong cô hơi mím môi, sắc mặt không mấy biểu cảm cô đứng dậy lấy túi xách rồi nói tiếp
- Nói với ba mẹ Hứa hộ tớ nha.
- Um, mà cậu giờ kiếm bội tiền cho anh ta rồi còn gì? NOV vẫn hoạt động dựa trên kiểm soát của cậu mà?
- Chút tiền đó cậu nghĩ đối với anh ta là gì? Tiểu Kì, cậu quên anh ta là ai à?
- Ờ ha, xin lỗi não tớ hơi tàn…
Hứa Nhã Kì nhắm mắt đưa tay đỡ lấy cái đầu của mình, Giao Uyên hơi cười rồi nói lời tạm biệt.
- Thôi