Đang định bước vào nhà hàng thì gặp ngay Lâm Văn Trạch cũng vừa bước khỏi chỗ đỗ xe đang đi vào nhà hàng này.
- Ơ trùng hợp thật đấy, Nhã Kì, Giao Uyên bọn em cũng ăn trưa ở đây sao?
- Anh Văn Trạch, lâu rồi không gặp.
Giao Uyên lên tiếng chào hỏi, Hứa Nhã Kì gặp anh ta tự nhiên lùi ra sau vài bước không dám đứng đối diện anh ta.
Lâm Văn Trạch dường như cũng để ý được biểu hiện của Hứa Nhã Kì, anh cũng mau chóng kết thúc cuộc chào hỏi rồi đi vào trong.
Bình thường gặp người quen như vậy là anh mời bọn họ ăn cùng rồi.
- Cậu không thấy anh ta giả tạo sao? Mặt thì giết người không ghê tay, mặt thì lại giả nai thánh thiện, đúng là đáng sợ mà.
Hứa Nhã Kì bày ra bộ mặt chán ghét nhìn hướng người con trai vừa đi, nói từng lời phỉ báng người con trai ấy.
- Anh ấy và hai người kia đều giống nhau cả thôi, cậu chắc nên làm quen đi là vừa…
Hứa Nhã Kì cũng hiểu ra ba từ hai người kia là ai, cô không biết nói gì nữa đành kéo tay Giao Uyên đi vào phía nhà hàng.
Trên hành lang, tiếng một người con gái vang lên khá lớn, khiến hia người con gái đang kéo cửa bước vào phòng phải quay ra nhìn.
- Sao anh không nói với em là anh ấy đã rời khỏi nước, biết vậy em đã đến đó gặp anh ấy rồi!!!
Cô gái đó lớn tiếng, người con trai đứng đối diện lên tiếng khẽ nói với cô ta
- Sao em cứ cư xử như vậy chứ, anh chính là cố tình để em không biết hắn ta đi khỏi đây!/!/!/
Tiếng cãi vã vang lên cô gái đó lớn tiếng một hồi rồi ngoảnh mặt chạy đi để lại người con trai đứng đau lòng nhìn theo.
“Chiếc áo này…Lâm Văn Trạch? Là anh ấy, mà cô gái đó là ai vậy ta…giọng nói có chút quen thuộc…”
Giao Uyên nhìn một hồi rồi phát hiện người đàn ông đó giống với Lâm Văn Trạch mà lúc nãy cô gặp, cô gái vừa đi cô lại không để ý lắm vì anh ta đứng đã che hết thân hình của cô ta, cô chỉ thấy giọng nói đó hơi hơi quen.
- Tiểu Kì, cậu vào chọn đồ trước đi, mình đi vệ sinh một tí.
- Ùm mình vào trước nha.
Giao Uyên nói xong đợi Hứa Nhã Kì đóng cửa rồi mới đi đến chỗ người con trai kia.
- Văn Trạch, cãi nhau với bạn gái sao?
Lâm Văn Trạch không để ý ai đang hỏi mình anh ta vì câu hỏi vừa rồi miệng mở ra nói nhỏ
- Bạn gái ư….nếu vậy thì thật tốt…
- Hả? Anh nói gì cơ? Cô ấy không phải bạn gái anh hả?
Nói một lúc thấy Lâm Văn Trạch vẫn ánh mắt sâu sắc nhìn về một hướng, cô nhắm mắt lắc đầu, tay giơ lên vỗ vỗ vào vai anh ta
- Nè, Văn Trạch, Văn Trạch
Lâm Văn Trạch bị cô vỗ cho tỉnh lại, anh vội thu lại ánh mắt, chuyển hướng nhìn cô gái đang đứng bên cạnh
- Giao Uyên? Em có chuyện tìm anh sao?
Giao Uyên lúc này ”…….” Người điên vì tình đúng là có thật mà mọi người ạ.
- Ừm em là đang có chuyện tìm anh đó.
Lâm Văn Trạch lại nở nụ cười, anh ta đúng là giỏi che giấu cảm xúc.
Nhưng mà tiếc là lại không qua được đôi mắt thần của cô.
“ Đã vậy mà còn cố cười nữa, nhưngz lú thế này thì ánh mắt lại nói lên tất cả đó anh zai à.
Hứ vải thưa mà đòi che mắt thánh à, lừa ai chứ đừng lừa em.”
Trong đàu nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ như con nai vàng ngơ ngác
- Là chuyện gì vậy? Nếu được anh có thể giúp em.
Khẽ nhếch môi, cô thì thầm vào tai Lâm Văn Trạch.
- T…thật sao?
- Ừm, tin em đi!
Giao Uyên lôi đôi mắt kiên định lên nhìn Lâm Văn Trạch.
Rồi xoay người nhấc chân bước đi.
- Tiểu Hà, em quay lại rồi sao?
Lâm Văn Trạch nhìn