Hứa Nhã Kì đợi mãi trong phòng ăn mà vẫn chưa thấy mặt mũi cô bạn thân mình đâu, bỏ đũa xuống cô đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Định đi ra hướng nhà vệ sinh thì bước chân dừng lại.
Cô nghiêng đầu vẻ mặc thắc mắc
“Ơ kia là Uyên Uyên mà, cả Lâm Văn Trạch nữa…sao bọn họ lại đứng đằng đó ta?”
Cô nghĩ nghĩ rồi chạy đến chỗ Giao Uyên đang đứng cạnh Lâm Văn Trạch.
- Uyên Uyên, cậu sao lại đứng đây, làm tớ….
Uyên Uyên, cậu cậu sao vậy? Sao lại mặt mũi thành ra thế này? Là ai bắt nạt cậu?!?
Cô nhìn thấy Giao Uyên gương mặt thất thần đôi mắt cứ loạn xạ rồi nhìn về một hướng.
Cô nhướng mày, nhanh chóng ánh mắt phẫn nộ đã chuyển hướng đến người con trai đứng đằng sau.
- Lâm Văn Trạch, anh đã làm gì cậu ấy hả, anh nói mau không tôi sẽ giết chết anh, tên khốn này!/!/!/
Hứa Nhã Kì tức giận nắm chặt cổ áo của Lâm Văn Trạch đổ hết lỗi lên đầu anh ta mà hét lên, lớn tiếng chửi.
Lâm Văn Trạch giơ hai tay lên như kiểu đầu hàng, miệng nhanh chóng giải thích
- Nhã Kì b…bình tĩnh đi, anh anh không biết, cô ấy vừa nói chuyện với bạn anh thì thì thành ra như vậy.
- Bạn anh? Tên khốn na…
- Tiểu Kì, cậu…mau đi thôi.
Không có chuyện gì đâu, chúng ta vào ăn thôi.
Hứa Nhã Kì chuẩn bị chửi tiếp thì Giao Uyên đã hoàn toàn trở lại dáng vẻ bình thường như ban đầu rồi.
Buông tay đang nắm chặt cổ áo của người con trai đối diện, cô đi đến kéo Giao Uyên đi về hướng phòng ăn của hai người.
Lâm Văn Trạch đứng đó ánh mắt ngơ ngác rồi dần dần trở nên thâm sâu, trong đầu nghi ngờ nghĩ
“Chuyện gì vừa xảy ra giữa bọn họ vậy? Tiểu Hà và Giao Uyên quen nhau sao? Rốt cuộc thì…mối quan hệ của họ là gì…?”
—————————————————————————
- Nghe nói Kiera sắp mở tiệc quảng cáo bộ trang phục mới thiết kế của cô ta, có phải anh đến đây một phần cũng vì chuyện này không, lão đại?
Chảles ngồi trên chiếc ghế salon lười nhác dựa vào, tay cầm ly rượu vang nhấp một ngụm rồi nói.
Cao Lãnh Khang chỉ nhàn nhạt gật đầu cho có
- Anh khi nào định trở về đây lão đại? Đi vậy cũng đủ lâu rồi đó.
Cao Lãnh Khang lần này sau khi tên nhởn nhơ kia dứt lời, anh quay mặt ra nhìn cậu ta.
- Về? Để làm gì?
Charles lại lần nữa bị cặp mắt của Cao Lãnh Khang chĩa vào mạnh mẽ, anh ta lập tức ngồi thẳng dậy xoá đi dáng vẻ ban nãy, miệng lại dán lên nụ cười giả nai
- À…không tôi chỉ là, ừm anh lâu rồi không về chắc bọn họ nhớ anh lắm lão đại, hìhì
Cao Lãnh Khang đứng dậy đi ra cửa lớn của căn dinh thự, trước khi đi còn buông một câu lạnh lùng.
- Bảo họ luyện tập tử tế, tôi sẽ về đột suất để kiểm tra từng người, nếu làm không tốt hậu quả chắc cậu cũng biết nhỉ, Charles?
Nói rồi anh ngoảnh mặt quay đi.
Charles ngồi trên salon lại cụp người xuống thở dài một hơi.
“ Lão Đại hình như…anh ấy có vẻ khác nhỉ? Ngoài vẻ đáng sợ ra thì hình như anh ấy đã thay đổi một số điều, vì điều gì? Môi trường? Nhiệm vụ sắp tới? Là…nữ nhân? Xuỳy, không, không thể nào là nữ nhân.
Hây, thôi mình cũng không thể biết được anh ấy như thế nào, mình cũng không muốn lĩnh phạt đâu…”
Charles đứng phắt dậy lấy lại tinh thần rồi thong thả bước đi.
—————————————————————————
Lâm Văn Trạch trở về nhà, đi lên cầu thang liếc mắt nhìn thằng em trai đang bận đồ sang chảnh đi ra cửa chính Lâm gia.
- Này, đi đâu vậy?
Lâm Hàn nhìn lên phía cầu thang gương mặt kiêu căng lên giọng
- Tôi đi đâu là việc của tôi cần anh quản à?
- Tên hỗn xược, mày đừng tưởng ba chiều mày thì mày muốn làm gì cũng được! Còn nữa, Trương Giao Uyên, nếu muốn sống thì tốt nhất mày nên tránh xa cô ấy ra!
Lâm Văn Trạch chẳng mảy may tức giận, anh nhạt nhạt nói từng câu nhưng lại phát lạnh đến thấu xương.
Còn em trai anh ta chănge vì câu nói đó mà chịu yếu thế, cậu ta cũng làm ra bộ mặt không khác gì anh trai mình, tất cả mọi thứ xảy ra giữa hai người khiến chỗ đại sảnh rộng lớn lạnh xuống không có một hơi ấm.
- Không điều gì mà Lâm Hàn tôi thích thì không có được, Đừng nói với tôi là anh thích cô ta nhé? Nếu thật là như vậy tôi càng phải bắt lấy cô ta cho bằng được!!!
Cuộc đối thoại vẫn diễn ra một cách quyết liệt, tuy mặt cả hai