Bước vào căng tin trong sự ngỡ ngàng của mọi người đang có mặt ở đây, hai người đã thành công trở thành vấn đề được mọi người xung quanh bàn tán, những ánh mắt hâm mộ, ganh tị đều có.
- Kia không phải là đại thiếu gia của nhà họ Trung và đại tiểu thư của Trương gia sao?
- Ohh đại thiếu gia Trung Quân và tiểu thư Trương Giao Uyên đó lại đi cùng với nhau
- Waa hai người họ cũng đẹp đôi chứ nhỉ
....
Trung Quân không quan tâm mà kéo cô đi thẳng đến chỗ quầy gọi đồ ăn nhưng vì cô bảo là không muốn nhiều người nhìn nên anh quyết định chọn góc tường phía cuối để tránh những ánh mắt phiền phức đó.
Đang ăn thì cô cảm nhận được có người cứ nhìn mình, ngước mặt lên liếc người con trai kia, lên tiếng
- Nè, không phải anh nói đói sao? Còn không mau ăn đi?
-À ừm…mà em cho phép anh nói một chuyện được không?
- Thì anh cứ nói đi, tôi có làm gì anh đâu mà
“Nói thì nói lẹ đi bày đặt úp mở thật là”
- Uyên Uyên em biết không, thật ra anh đã sớm để ý em, em đồng ý để anh theo đuổi em nhé.
Khụ khụ..Đang ăn bỗng dưng Trung Quân nói làm cô nghẹn giữa chừng.
Anh ta vội lấy nước đưa cho cô.
Mặc dù cũng không phải lần đầu tiên được tỏ tình nhưng lần này thì khác.
Dù sao người ta cũng đang ăn, chọn lúc tỏ tình dở vậy? Đẹp thì đẹp đó nhưng mà anh ta đã có vị hôn phu, nếu đồng ý đối với cô như vậy há chẳng phải sẽ gặp rắc rối mà bị coi là tiểu tam chen chân giữa hai người sao? Anh ta cũng thật là nực cười.
-Trung thiếu, cảm ơn anh vì lòng tốt cũng như đã để ý tôi nhưng tôi vốn không thích anh lòng tốt của anh tôi sẽ cảm tạ sau.
-Anh không cần em phải trả chỉ cần để anh theo đuổi em được không?
Trung Quân nhìn cô bằng ánh mắt chờ mong đầy sự chân thật nhưng đáp lại anh ta Giao Uyên lại dùng vẻ thờ ơ với chán nản.
Cầm đồ ăn còn thừa đứng dậy bỏ đi nhưng một lần nữa lại bị anh ta kéo lại.
Giao Uyên đối với người đẹp trai mà nói thì cô rất thích nhưng không hiểu sao đối với con người này cô có chút bài xích, khó chịu không muốn lại gần.
Cô phũ phàng hắt tay người con trai trước mặt lên tiếng lạnh lùng.
-Trung thiếu mong anh tự trọng!
Nói rồi Giao Uyên bỏ đi trong sự tiếc nuối của anh ta.
Trung Quân chỉ biết đưa ánh mắt luyến tiếc nhìn theo cô gái nhỏ mà anh thầm thương trộm nhớ.
Cứ như vậy anh ta tỏ tình thất bại đứng nhìn cô ngoảnh mặt vô cùng phũ rời đi mà không thèm liếc nhìn mình.
———
Quay lại phòng học vẫn chưa thấy con nhỏ Băng Băng đó quay lại cô lại thầm trách mắng trong bụng.
Những tiết học cũng dần trôi nhanh kết thúc một ngày đến trường mệt mỏi.
Trời bắt đầu ngả sang tối.
Đang đi bị một mình dưới sân trường, tay tự nhiên bị ai đó khoác lại, cô gái đó vui vẻ nói
-Uyên Uyên sao về không rủ đây là định bỏ mặc tui ở lại một mình hả
Nghe xong Giao Uyên không khỏi bực tức khẽ trừng mắt nhìn cô gái đó
-Nói lại coi xem ai là người bỏ tui theo trai trước hả?
- Aya\~\~ Người ta chỉ đi gặp người trong mộng một tí thoi mà, đừng có nghim khắc thế chứ
Triệu Băng Băng bật lên công tắc nũng nịu nói với Giao Uyên
-Một tí của bà cô đây là hơn 4 tiếng đồng hồ hả những tiết còn lại còn trốn đi nữa rốt cuộc cậu ta đã bỏ bùa cậu gì vậy tiểu Băng?
-Đâu có tại hôm nay anh ấy có một trận bóng rổ định rủ cậu đi nhưng mà sợ giáo viên nói cho ba cậu biết nên...
-Cậu nói gì cơ? Bóng rổ á, cậu đúng là...Ở đó chắc có rất nhiều anh đẹp zai nhỉ, tiếc thật tớ không đi được.
Sự mất mát lớn lao trong lòng Giao Uyên khi không được nhìn thấy những anh zai đẹp chơi bóng rổ...
Đi đến cổng trường hai người đợi tài xế đến đón nhưng Giao Uyên cô đợi mãi vẫn không thấy ai đến đón mình, cô nhìn ngó xung quanh cũng đã thấy học sinh về gần hết trong những khu phòng học thì cũng đã tắt hết đèn nhưng tại sao cô vẫn chưa thấy Thanh Hà ra nhỉ chẳng lẽ bác tài xế đến đón em ấy về trước rồi sao.
Đang miên man suy nghĩ thì cô bị tiếng gọi của Triệu Băng Băng lôi về hiện thực.
- Uyên Uyên, hay là để mình bảo bác tài xế nhà mình trở cậu về luôn nha,nghĩ gì mà chú tâm thế?
- À ùm, thôi thì tiện trở mình về cũng được, cám ơn nha.
Bước vào xe cô không quên chào bác tài xế rồi suy nghĩ tiếp.
Không hiểu sao trong lòng cô cứ nao nao khó chịu ,như kiểu sắp có