Mồ hôi lấm tấm trên gương mặt mỹ miều của Giao Uyên, cô đang cố gắng chạy khỏi những vũng máu kinh khủng đang bao vây cố bắt lấy cô.
Cô chỉ biết chạy chạy mãi đến khi có một tiếng nói vang vọng thất thanh gọi cô khiến những vũng máu ấy mờ dần rồi tan biến.
Uyên nhi...!Uyên nhi
Mau chạy đi đừng để họ bắt con...mau đi đi
Uyên nhi
-Ba à ba đang nói gì vậy?
Trương Quan Hồng khẽ chạm vào mặt đứa con gái bé bỏng mà ông nuôi suốt 18 năm khôn lớn.
Bộ dạng nghiêm túc nói với cô
- Nếu con không đi kịp tính mạng của con chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm nghe lời ta, chỉ cần con rời khỏi chỗ này...!nghe lời ta, ta bây giờ không thể bảo vệ con được nữa rồi, con nhất định phải tự lập phải mạnh mẽ phải biết tự bảo vệ bản thân...hãy nhớ lời ta dặn...!nhớ lời ta dặn…
Giọng ông nghiêm túc đến đáng sợ.
Nói rồi ông ôm Giao Uyên dần dần tan biến vào khoảng không.
Giao Uyên đứng nhìn mắt không chớp, tâm hoảng sợ vô cùng, từng câu từng chữ ông nói vẫn còn văng vẳng bên tai cô.
-BA, không ba ơi đừng bỏ con, ba ơi!
Cô giật mình tỉnh khỏi giấc mộng kì lạ mơ hồ nhìn xung quanh.
Xung quanh cô là một căn phòng lớn rất rộng nó còn rộng hơn cả phòng cô ở Trương gia, ở đây với tông màu chủ đạo là màu trắng hồng.
Cô ngơ ngác bước chân xuống chiếc giường mềm mại lại chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cánh cửa được mở ra bước vào là một vị trung niên nhìn ông ấy dáng vẻ chắc cũng đã ngoài 60, đằng sau ông còn có hai người phụ nữ trẻ tuổi.
-Tiểu thư, tôi nghe thấy tiếng của cô, cô không sao chứ?
Khuôn mặt ngơ ngác phút chốc trở nên đề phòng, cô với giọng nói nghi ngờ hỏi người đàn ông trung niên này
-Ông là ai? Đây là đâu và tại sao tôi lại ở đây?
-Tôi là quản gia ở đây, ở đây là Cao gia còn vì sao cô lại ở đây phải để lão gia của chúng tôi giải thích cho cô rồi.
Đây là đồ của tiểu thư, cô mau thay rồi xuống dùng bữa sáng đồng thời ngài ấy sẽ giải đáp thắc mắc của cô.
Nói một tràng rồi ông cùng hai người phụ nữ kia quay đi để cô đứng giữa căn phòng cùng dấu hỏi chấm cực lớn ở trên đầu.
Cao gia? Cao gia nào? Trên đất nước này còn có một nơi họ Cao sao, tại sao mình không biết ta?
Giao Uyên suy nghĩ một hồi nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh bước vào phòng tắm để thay đồ.
Nhìn mình trong gương vẻ mặt hơi tiều tuỵ cô cảm thấy bất an vô cùng, chuyện Trương gia bị sát hại cô vẫn không rõ đó là thật hay giả, cô chỉ mong đó là một giấc mộng, một giấc mộng không có thật.
Cô vội rửa mặt vỗ vỗ hai bên má để tỉnh táo hơn, điều chỉnh lại tâm trạng để nó tốt hơn.
Chuyện này cô không dám nghĩ nhiều.
Bước xuống dưới đến sảnh chính những người giúp việc đang chỉnh trang làm sạch cái biệt thự rộng lớn này nhìn thấy cô lại không nhịn được mà ngưng động tác nhìn cô không chớp mắt.
Tuy để mặt mộc nhưng gương mặt và làn da của cô vốn trắng nõn, gương mặt tiều tuỵ tươi tỉnh hơn đôi môi cũng lấy lại được sắc hồng vốn có, mọi người nhìn vào không thể suýt xoa trước nhan sắc diễm lệ này của cô.
Nhìn căn biệt thự rộng lớn thật sự nó phải gọi là khủng bố luôn cô nghĩ cái biệt thự này thật sự rất đẹp a.
Cầu thang lấp lánh được làm bằng đá thạch cẩm lam, xung quanh là những bình cổ đại được người chủ sưu tầm nhìn qua thôi cũng biết nó có giá trị đắt đỏ như thế nào.
Chưa kể đến những bức tranh được treo trên tường vô cùng xa xỉ