- Đây không phải bệnh viện, ùm tôi nói đây là một phần chỗ ở của bạn tôi thì em có tin không?
- Một phần chỗ ở? Ý chị chỗ này là một phần của căn nhà bạn chị hả?
Giao Uyên nhìn Kiera hỏi ngược lại, cô không có một biểu hiện cho thấy sự bất ngờ trên gương mặt
- Em thông minh thật đấy nhưng mà nó không phải là căn nhà, mà nó là…một lâu đài.
- Lâu đài…
Cô đã sớm đoán ra được chỗ này không tầm thường, nghe Kiera nói nơi này là lâu đài, cô chỉ hơi bất ngờ
“Lâu đài ư? Bọn họ thật ra là ai vậy? Sống trong lâu đài đâu phải đơn giản? Nữ Hoàng hay bệ hạ? Rốt cuộc thì anh ta là ai, thân phận là gì mà lại quen những người có địa vị cao như vậy chứ?
Cả Kiera nữa, chị ấy cũng không phải người bình thường…mình biết ngay là anh ta không chỉ đơn giản là một chủ tịch của một tập đoàn lớn mà! Nhưng tại sao mình cũng bị kéo vào rắc rối của anh ta vậy? Mình đâu có muốn biết chứ.
Mình không rảnh, bí mật của anh ta, mình thật sự không muốn biết đâu…”
Đột nhiên trong đầu cô xuất hiện nhiều sự mâu thuẫn, cô đây là không muốn liên can đến những thứ phiền phức như vậy, thứ cô muốn chỉ là sự yên bình, đáng tiếc thứ đó bây giờ cô cảm thấy thật hiếm hoi.
Chậc
“Cao Lãnh Khang…xem ra muốn tránh phiền phức thì trước tiên phải tránh được anh ta đã.”
“Dù sao thì bọn mình cũng không hẳn là thân thiết, rút nhanh vẫn có thể gọi là được…anh ta lạnh lùng như vậy chắc hẳn cũng không để ý một đứa em họ như mình đâu.
Ùm đúng rồi! Chắc chắn là vậy!”
Giao Uyên như chắc nịch với suy nghĩ của mình, cô dường như không quan tâm đến quan hệ của mình và Cao Lãnh Khang.
Gương mặt khó lộ ra biểu cảm, Kiera và Tú Ảnh đứng nhìn không hiểu người con gái kia nghĩ gì, hai người dặn vài câu rồi cũng đi ra khỏi phòng để lại không gian yên tĩnh cho cô dưỡng thương.
Cô cẩn thận nằm xuống, nhìn lên trên trần tiếp tục dòng suy nghĩ của riêng mình
“ Mình lại ngất đi do thứ đó sao……tệ thật! Tránh được anh ta nhưng mà chuyện của mình cũng rắc rối cơ mà…haiz thời gian này đành phải thay đổi nhiều rồi…!”
Giao Uyên nhắm mắt mệt mỏi rồi sau đó tự nhiên ngồi phắt dậy, gương mặt lạnh nhạt không một chút xúc cảm.
Cô đi xuống giường kéo theo cái cây sắt treo bịch nước đang truyền vào cơ thể mình đi đến cánh cửa phòng khó chặt lại.
Chậm rãi đi đến chiếc gương khá lớn trong, cô từ từ cởϊ áσ rồi xem xét tình hình vết thương của mình.
“Gỡ mảnh vải này ra xem có được không nhỉ…? Không được, nhỡ nó rách ra thì tiêu đời mình rồi.
Thật là…tự nhiên bị cá mập rạch cho một vết, thôi mà cũng may nó chưa ăn thịt mình, nhưng mà Cao Lãnh Khang anh ta…súng, đúng rồi anh ta hay mang súng theo bên người sao? Loại súng như vậy sao mình lại chưa từng nhìn thấy?”
Giao Uyên mặc áo trở về giường, cô lại bắt đầu trầm mặc suy nghĩ nhiều thứ…
Tại một tầng phòng khách của toà lâu đài
- Anh ấy không sao chứ?
Emma nhìn thấy Leyla bước ra khỏi thang máy, cô đứng dậy nhanh chóng hỏi
Leyla đi đến ngồi xuống chiếc ghế salon bên cạnh, cô nhắm mắt cấy tiếng
- Charles anh ta không sao, chỉ là thấm nước lâu nên mới thiếu chút sức.
- Tôi không có hỏi anh ta, tôi đang hỏi Khang, anh ấy có sao không?
Leyla bây giờ mới đưa mắt nhìn Emma, cô thở hắt ra một hơi rồi chậm rãi đáp lại
- Lão đại ngài ấy chỉ bị thương nhẹ mà thôi.
Vết thương đã được tôi băng bó lại rồi, qua hai ngày chắc hẳn sẽ hồi phục.
Cô đừng lo.
Dừng một chút cô tiếp tục nói
- Mà lão đại đã nói cô đừng gọi tên thật của ngài ấy, tôi