Sáng sớm tại Bắc Kinh, trong thư phòng lớn tại Cao gia
Cao Văn Lạc đứng đối diện với lớp kính lớn trong suốt đằng sau bàn làm việc.
Tay cầm chiếc điện thoại di động ghé sát tai
- Ông…đúng là vô dụng Cao Văn Lạc!
Lại là cuộc điện thoại giữa Cao Văn Lạc và người đàn ông giấu mặt kia.
Giọng ông ta lần này trầm đến mức khiến ông phải đổ mồ hôi.
- Giao Uyên, tôi thực sự không kiểm soát được, Khang nó…Thật sự là như Mạn Nguyệt nói!
- Không được! Lập tức gọi điện cho nó bảo con bé về đi! Chuyện xảy ra hôm qua chưa đủ lớn hả? Tai mắt kẻ trong giới rất nhiều, nếu sơ xẩy thì thật mạng sống con bé không thể giữ! Còn nữa, Khang nó trở về đã hơn một tuần, ông còn không nói sự thật cho nó biết?
Ông ta có vẻ rất tức giận, sự điềm tĩnh trượt mất, nhưng giọng nói vẫn tôn lên sự quyền quý, ông ta hắng giọng khiến Cao Văn Lạc căng thẳng, ông vội nói
- Tôi chưa kịp gọi thằng bé đã đến Quảng Châu tìm con bé vả lại nó về nước như mọi khi nó đơn nhiên không trở về Cao gia.
- Cao Lãnh Khang! Chết tiệt! Sao ông dám để thằng bé đặt chân vào hắc đạo?
- Cái gì? Ông nói….
Lời nói của người đàn ông kia khiến ông sửng sốt, tóc gáy cũng dựng đứng, cơ thể thoáng run lên, người đàn ông tiếp tục nói
- Bang Javerro- Wadake.
Ông biết bang này không?
- Chẳng phải là một tổ chức ngầm lớn mạnh nhất giới hắc đạo, hang ổ chính nằm ở đất Hoa Kỳ sao? Lão đại bọn chúng còn rất trẻ tên Jordan? Nhắc tới làm gì, chẳng lẽ tên đó liên quan tới thằng bé?
Cao Văn Lạc thận trọng hỏi, đầu dây bên kia lại giữ vẻ điềm tĩnh đáp, ông ta đạm mạc nói một lượt
- Ừm! Nhưng tôi không rõ, càng điều tra lại càng mất tin tức.
- Đáng lẽ nên sớm đoán ra, nếu nó không tham gia thì theo dõi nó chẳng phải dễ hơn sao? Đằng này….nó có người của hắn ta chặn đứng mấy thuộc hạ của tôi.
- Nói tóm lại, ông mau mau gọi hai đứa trở về đi, Giao Uyên bây giờ ở bên ngoài rất nguy hiểm! Khang nó chắc hẳn là người bên cạnh tên đó, như thế hai đứa ở cạnh nhau chẳng có gì tốt đẹp đâu! Tôi cũng không thể thăm dò gì được.
- Được_Cao Văn Lạc đáp lại, người bên kia cũng kết thúc cuộc gọi.
Cao Lãnh Khang cùng lúc cũng ngồi trong thư phòng của mình, anh tập trung phê duyệt chồng văn kiện trên bàn.
Điện thoại di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên, Cao Lãnh Khang ngừng tay, anh liếc qua chiếc điện thoại, màn hình hiên thị 3 chữ Cao Văn Lạc.
- Ba, có chuyện gì?
Anh không nhanh không chậm cầm chiế điện thoại lên nhấn nút trả lời
- Khang, ta nghe nói Quảng Châu xảy ra một vụ bắn súng ở nhà hàng Waterboul, Giao Uyên trùng hợp cũng ở đó, con bé không làm sao chứ?
- Em ấy không sao.
Ba, tin tức của ba cũng nhanh thật đấy.
Anh đạm mạc trả lời, giọng anh trầm ổn nhưng ý tứ thật sắc bén trong lời nói, người bên kia rõ ràng hiểu được.
Lại cầm cây bút dáng vẻ chứa đầy sự thâm sâu khó nhìn.
Tất cả những chuyện xảy ra từ hôm qua anh sớm đã cho người chặn kín tin tức, vốn là Cao Văn Lạc sẽ không thể biết được, nhưng thật lạ chuyện là vậy.
Cao Văn Lạc đột nhiên bị thấy lạnh hơn ban đầu, ông cau mày vờ như điềm tĩnh mà nói
- Ừm.
Cao Lãnh Khang, con mau đưa con bé trở về.
Lời nói của ông vừa dứt, Cao Lãnh Khang đột nhiên ngừng viết.
Đôi mắt phượng dài nhẹ liếc vào khoảng không vắng lặng.
- Ba gọi cho con vì chuyện này?
- Khang…con không hay hỏi ta như vậy.
Câu nói của ông lại cho anh biết rằng, câu hỏi của anh là từ cô mà ra.
Vội thu tầm mắt, anh bình thản trả lời.
- Được.
Con sẽ đưa em ấy trở về.
- Ừm.
Cao Văn Lạc nhìn vào chiếc điện thoại, ông lo lắng nghĩ ngợi
“Thằng bé…lại cư xử khác rồi! Nó bao lâu nay đều không gần nữ giới, bọn ta tính toán thật sự sai hết rồi? Rõ ràng hai đứa là, anh em cơ mà…
Đáng lẽ khi con bé tới nó không nên nán lại Cao gia lâu như vậy, hai đứa lại chạm mặt nhau nhiều, thật sự thằng bé có ý đó sao?”
“Đáng lẽ ra mình không nên làm như vậy! Tất cả đều là lỗi của mình, nếu không mọi chuyện lại không trở nên tồi tệ như vậy…”
Cao Lãnh Khang sắc mặt lạnh lùng, anh đứng dậy rời khỏi thư phòng, trên bàn vẫn còn mấy tờ văn kiện cùng chiếc điện thoại.
Dừng chân tại cánh cửa phòng, anh chầm chậm vặn tay nắm cửa mở ra.
- Anh đẹp trai! Anh nhìn nè, cái này đẹp phải không?
- Ừm.
- Nè, đừng có lạnh lùng với em như vậy chứ, chơi với em đi mà…
Giao Uyên lại nhìn thấy cô và cậu con trai đó, cô giơ tay đưa cho anh ta một chiếc vòng nguyệt quế hoa cỏ, đặc biệt ngay chính giữa còn có một viên ngọc bích đổi màu.
“Ngọc bích Jadeite…”
Cậu bé đó chỉ kiệm lời đáp lại, nhưng ánh mắt chứa sự dịu dàng
- Malenie, đừng nghịch nữa, về thôi.
- Nae, chúng ta về thôi.
“Chỗ này…khu rừng này…đây rốt cuộc là ở đâu vậy chứ?”
Thân