Giao Uyên dùng hai tay đẩy mạnh người đàn ông ra rồi nhanh chóng, cô đã rời khỏi người anh chạy về phía phòng tắm.
Gương mặt lạnh lùng hiện lên tia cười nhìn về hướng nữ nhân kia vừa chạy.
Đơn nhiên để không lâu Cao Lãnh Khang lại trở về trạng thái ban đầu, ánh mắt của anh càng trở nên thâm trầm, như là che phủ một tầng sương mù mờ ảo, sờ không rõ, nhìn không thấu…
Cô rõ ràng không hề tuyệt tình! Rốt cuộc cô đang nghĩ gì?
Cao Lãnh Khang lại lần nữa rơi vào sự tình không rõ ràng, anh cực thấy khó chịu.
Trong phòng tắm, Giao Uyên mặt đỏ đến nhỏ ra máu.
Cái tình huống này, cho dù cô có mạnh mẽ đến đâu thì thực sự vẫn không chịu được.
Thật xấu hổ!
“Từ hôm qua đến giờ, anh ta đều không phải đùa? Mình làm sao lại, không được! Nhất định phải chấm dứt, chuyện này hiển nhiên là không được!”
Mặt Giao Uyên vì nóng mà không rõ được nhiệt độ, cô ảo não ngồi bền xuốn mặt sàn lạnh khô.
“Cái cảm giác này là sao chứ…? Anh ta là người mà bác Nguyệt sinh ra, là cháu trai của mẹ mình…là anh họ, một người có thân phận phức tạp! Mình và anh ta chẳng phải là hai thế giới khác biệt hay sao?”
Nhất định phải cự tuyệt!
Là ý nghĩ duy nhất của cô ngay tại thời điểm này.
Củng cố lại tinh thần, cô đi đến đứng trước tấm gương đang phản chiếu bản thân.
“Đúng rồi, giấc mơ vừa nãy…cmn cái quí gì vậy? Từ từ…Trương Giao Uyên, mày…vậy mà lại quên rồi hả?!?
Chết tiệt! Rõ ràng vừa nãy còn như in? Trong nháy mắt lại dễ dàng quên như vậy? Mày thật đúng là không có tiền đồ mà!”
Cô ôm cái đầu đầy tóc nặng trĩu của mình, một vẻ mặt bất lực, não của mình vốn rất bình thường mà?
Sao lúc nào gặp anh ta cũng bị phân tâm mà rối loạn tiền đình vậy? Anh ta có thuật, chăvs chắn là vậy!
Lắc đầu thật mạnh, rồi cô chậm rì rì lấy dây buộc tóc lên, như thể người không còn sức vậy.
Đánh răng xong cô mở hé cửa, gương mặt không mấy tươi hơi cau mày đưa mắt nhìn ra ngoài.
Căn phòng tối vì kéo gièm mà trở nên sáng bật bởi ánh sáng ngoài trời, sắc xanh của đèn ngủ cũng đã tắt, xung quanh không một bóng người.
- Đi rồi sao?
- Xong rồi? Xuống ăn sáng.
Giọng nói lạnh lùng, trầm ấm đột nhiên phát ra, là từ bên ngoài ban công.
Lời nói của anh bật ra thẳng tắp khiến đối phương là cô không thể cự tuyệt.
Hơi giật mình nhưng miệng cô cơ hồ lại tự nhiên theo bản năng mà đồng ý
- Được.
Không để ý nhiều, cô đi nhanh đến cửa mở ra rồi đi mất, như sợ rằng người đàn ông kia lại tóm được mà nuốt trọn.
Cao Lãnh Khang cũng không có vẻ gì, đôi ắmt sâu thâm thuý rơi vào đôi dép bông trắng bóc đặt ngay ngắn phía dưới gầm giường, có thể thấy được sự ấm mềm của nó.
“Lại quên”_Trước sau vẫn một vẻ lạnh, thấy vậy liền nghĩ hai từ.
Cô lại quên mang dép rồi.
- Mọi người đâu hết rồi?
Dưới phòng ăn Giao Uyên chỉ thấy mỗi Tú Ảnh và hai chị em Nora và Vera, ngoài ra không còn ai khác.
Cô nhìn bàn ăn vẫn thịnh soạn như mọi hôm, bất kể mấy người thức ăn vẫn dọn đầy đủ bàn, nhưng không thấy đám người của Cao Lãnh Khang đâu liền hỏi.
- Quan tâm làm gì, mau ngồi xuống ăn đi.
Cách cô không xa, giọng nói kia lại rơi vào tai một cách đột ngột.
- Tôi đã bảo là khi ít người thì nấu ít đồ thôi mà, dù sao Cao Lãnh Khang anh ta cũng đâu có ăn nhiều.
Tú Ảnh và hai người kia im lặng, hai người kia vẫn cứ theo lệ mà làm mặc dù điều này cô đã nói nhiều hơn hai lần.
Làm sao tiểu thư hiểu được luật lệ của chúng tôi, Cao Lãnh Khang rất ghét người trái ý anh, đã ra luật thì phải theo luật.
Bọn họ nhìn cô rồi nhìn Cao Lãnh Khang, ánh mắt có chút khó xử ngang qua.
Anh không nói gì chỉ nhẹ gật đầu, anh còn thoáng hiện tia cười.
Cô vậy mà lại để ý anh.
Vậy nên mới biết anh không hay ăn?
Ba người bọn họ lại nhìn nhau im lặng nhưng trạng thái của ai cũng có vẻ bất ngờ.
Người đàn ông bao nhiêu năm trời lăn lộn trên dưới khắp giới hắc đạo lại vì một câu nói của nữ nhân mà phá lệ.
Đúng là như ông cha ta nói “Anh hùng nan quá mỹ nhân quan”
Ba người phụ nữ này vốn dĩ trong mắt bọn họ trước giờ chẳng hề coi cô là em họ của Cao Lãnh Khang.
Cái danh nữ chủ nhân sớm đã hình thành trong đầu