Phải nói đến hai tháng trước, sau khi kết thúc buổi họp báo của NOV một thời gian.
Lâm Hàn tỏ ý kết thân nói rằng sớm đã kết thúc cuộc đơn phương.
Cô cũng không mấy để ý cho rằng người đàn ông này cũng hay thay đổi cách nhìn cũng có khi là nhắm vào ai khác rồi.
Anh ta cũng không làm gì gọi là tình cảm cả chỉ đơn giản là bạn bè kết giao, ai ngờ chơi cùng một thời gian lại trở nên thân thiết do khá hợp tính.
Cô lại thấy người đàn ông này không phóng túng như lời đồn, anh ta rất tốt tính và ấm áp.
Không những thế, Hứa Nhã Kì cũng kết giao, thế là lại thêm một người bạn.
Không lâu sau Lâm Hàn phải đi công tác, trong thời gian đó, anh ta đột nhiên gọi điện bảo rằng đã có bạn gái, cô cũng vui vẻ đáp, bảo anh nhất định phải đưa cô gái đó về cho cô gặp mặt.
Hai người cứ như vậy mà kết thân giờ đã là mức có biệt danh tam muội là Hứa Nhã Kì, biểu muội là cô và Hàn ca chính là Lâm Hàn.
Thực là chính bọn họ cũng không ngờ lại thân đến mức như vậy.
- Lâm Hàn, nói xem, sao anh trai anh lại không thích đảm đương chức vị chủ tịch anh đang ngồi?
- Anh ta? Lâm Văn Trạch?
- Anh có mấy người anh?
- À ừ, anh ta, hmm ai biết được, vốn cái chức này của anh ta nhưng năm lần bảy lượt lại trốn tránh, anh ta sang Mỹ định cư, không biết làm cái quái gì.
“Lâm Hàn, anh ấy không biết Lâm Văn Trạch có thân phận kia sao? Vậy…có nghãi là tên này không hề tham gia vào cái gọi là thế giới ngầm?”
- Vậy sao?
- Đừng nói với anh là…em đối với anh ta cái kia…? Á…
Giao Uyên uống một ngụm nước nghe nam nhân kia nói chợt lại như thói quen đập vào đầu anh ta một cái
- Hâm! Anh ta còn thích em g…à bạn, à không, nói tóm lại anh ta thích người khác, tôi chỉ tò mò thôi.
- Anh cũng tò mò.
Lâm Hàn nhếc chếc môi đưa tay chặm cămf tỏ vẻ suy nghĩ nói, cô bĩu môi nhìn bộ dạng kia hỏi
- Anh thì tò mò cái gì?
- Tên đó chẳng làm gì mà tiền vẫn đầy túi vậy? Thật khó hiểu.
- Có lẽ anh ta ngầm kinh doanh.
Giao Uyên ngáp một hơi rồi bật một câu nói chơi
- Có thể lắm, nếu là thật thì anh muốn phá cái chuỗi kinh doanh của anh ta.
- Đừng đùa nữa, đợi nãy giờ rốt cuộc anh đã gọi cho tiểu Kì chưa vậy?
Giao Uyên khuấy khuấy ly nước ép, cô chuyển hướng nhìn ra cửa tiệm nói
- Em ấy bận việc ở Hứa thị mà, chắc cũng sắp…
Đang nói đột nhiên có một giọng nói nhí nhảnh cất lên, một cô gái trên người khoác toàn đồ hiệu bước vào, cách ăn mặc nhìn giống một nữ gia trưởng tao nhã khác hoàn toàn với giọng nói
- Tớ…đến rồi đây.
A, Lâm Hàn, Uyên Uyên lâu rồi không gặp nha, ể, không phải bạn gái anh đâu?
Gỡ chiếc kính râm, cô cau mày hỏi tội tên nam nhân ngồi kia, Giao Uyên bày ra gương mặt lạnh nhạt nói
- Hắn ta không có mang về.
- Đùa, làm mất công tớ phải nhanh chóng dọn công việc chạy thục mạng đến đây.
Thật là, Hàn ca, huynh đây có muốn tam muội thưởng cho huynh một cú đấm?
Lại dáng vẻ giống hệt Giao Uyên khi nãy, Lâm Hàn sợ sệt đưa tay chống đỡ
- Ahaha, tam muội à, bớt nóng bớt nóng, cô ấy bận lắm nên là lần tới, ta sẽ đưa cô ấy đến mà.
- Haiz, biểu muội, hắn lại trả trêu như vậy, thật thất vọng a.
Giao Uyên nhìn hai con người kia, từ trên xuống dưới đều ăn mặc rất chi là xịn, còn cô mặc lại nữ tính thế này, thật là không giống đi ba người.
- Bớt nháo đi, mau lên, tớ không nán lại lâu được đâu.
- Tại sao? Tớ mới đến mà.
- Ai bảo đến lâu, thời gian của tớ là có hạn hết đấy.
- Vậy, còn chần chừ gì nữa, vào việc thôi, địa điểm là nhà hàng mới mở, nhà hàng đó khá gần Shine, cậu có biết không Uyên Uyên?
- Nhà hàng phong cách Ý đó á?
- Chuẩn, xuất phát.
“Nên thông báo với anh ta một tiếng không nhỉ? Đáng ra nên nói sớm, giờ nói có bị chửi không?”
Ngồi trên xe của Hứa Nhã Kì, Giao Uyên cầm chiếc điện thoại trên tay nhưng cũng không có ý định mở nó lên.
“Reng reng”
“Giật, giật cả mình.”
Chiếc điện thoại đột nhiên reo lên, Giao Uyên không để ý nên hơi giật mình.
- Sao vậy? Nghe máy đi, cậu cứ ngẩn ra đấy.
Hứa Nhã Kì hơi nhìn cô và chiếc điện thoại đang reo lên rồi nói, Giao Uyên không nói gì cũng nhìn vào chiếc điện thoại
“Cao Lãnh…Khang!”
Nhìn dòng chữ anh họ hiện lên màn