Ở nhà hàng gần đó
Lầm Hàn đã đến trước và sẵn gọi món, nhìn thấy Hứa Nhã Kì một mình bước vào thi anh đi lại thắc mắc hỏi
- Tam muội, biểu muội đâu?
- Cậu ấy, ha, chắc lại bị ông anh họ bắt về rồi.
- Sao vậy? Chỉ ăn trưa thôi mà?
Hứa Nhã Kì nhún vai đôi mày thanh tú nhấc lên tỏ vẻ không hiểu.
Hai người sau đó đi đến bàn ăn phía trước, cô lại hỏi
- Anh đặt món rồi à? Nhiều không?
- Tạm được, vậy tam muội ăn hết nhé?
- Thôi đi, đừng có mà dụ dỗ, người ta đang giảm cân, món nào có rau em sẽ ăn.
- Tiếc thật, tôm hùm đất cũng phải vứt.
- Cái gì? Có tôm hùm đất sao? Em sẽ không ăn trừ món đó ra.
Nghe tới món khoái khẩu, Hứa Nhã Kì vội đáp, mặt mày tươi hơn hẳn, Lâm Hàn nhìn cô bĩu môi.
- Xìi.
….
Trong văn phòng của Cao Lãnh Khang
- Bảo nghỉ?
Một giọng nói lạnh lùng trầm ấm vang lên, bầu không khí khiến cô chịu cảnh sự áp bức đặt trên người
Giao Uyên hơi cau đôi mày lại, mắc cái gì lại hỏi cô với bộ dạng đó.
- Định thế nhưng mà có việc nên tôi mới đi.
- Việc?
Cao Lãnh Khang chầm chậm mở mắt, chưa định nhìn cô.
Cô lại càng hơi khó chịu, con người thích tự do như cô bị quản nhiều chuyện như vậy thực không chịu nổi nữa
- Anh sao vậy? Bây giờ tôi đi đâu làm gì voeis ai anh cũng quản? Tôi có vệ sĩ bên cạnh nên không cần anh phải…
- Nói dối.
Cao Lãnh Khang nhướng mày nhìn cô, gương mặt thâm trầm lạnh lẽo toả cực hàn bao phủ cả một văn phòng.
- Nói dối? Tôi không có, tất cả đều là sự thật.
- Rõ ràng thân thiết em bảo chỉ bạn bình thường?
“Anh ta là nói, chẳng lẽ là Lâm Hàn? Cái đó mình nhớ là nói lâu rồi mà… Chắc hẳn anh ta đang tức giận vì mình rời đi mà không nói.”
Giao Uyên không để ý người đàn ông kia rõ ràng tức giận vì điều gì, cô cứ vậy mà trả lời câu hỏi kia.
- Đúng là khác trước nhưng mà chúng tôi chỉ là bạn thôi.
Nuốt một ngụm nước bọt, cô nhìn người đàn ông kia đột nhiên đứng dậy đi về phía mình.
Anh đi một bước cô lùi một bước, tình cảnh này…vô cùng rối rắm!
- Anh…Cao, Cao Lãnh Khang, tôi nói cho anh biết, nếu anh dám làm trò đồi bại, tôi nhất định sẽ…ưm
Chưa kịp nói hoàn chỉnh cô đã bị người đàn ông kéo tay, anh cúi xuống đặt trên cô môi cô một nụ hôn, chiếc eo thon gọn cũng nhanh chóng thu vào cánh tay dài vững chắc kia, cả cơ thể cô dường như bị người đàn ông này khống chế.
Giao Uyên nhíu mày đưa tay lên đánh vừa đẩy Cao Lãnh Khang ra nhưng không thành, bàn tay nhỏ bé của cô sớm đã bị người nào đó bao chặt.
Cô mím môi lắc đầu, cố sức tạo sự phản kháng, tiếng kêu kèm theo cũng một càng nhiều hơn
- Ưmm…ứm…ưmmm
Mặc kệ sự phản kháng yếu ớt của cô, Cao Lãnh Khang vẫn tiếp tục đặt môi xuống.
Ấn cô dựa vào bức tường phía sau, anh nghiêng đầu miết nhẹ vành môi của cô, từ từ thưởng thức hết vị ngọt trong chiếc miệng nhỏ.
Nụ hôn không chút dè dặt, sâu thẫm, không giống như lần trước mà nó mạnh mẽ, thô bạo không có một chút dịu dàng nào, điều này lại thấy được sự tức giận bị kéo theo nụ hôn này.
Giao Uyên vẫn cố dùng sức cuối để đẩy người đàn ông ra, cô như thể con chim non rơi vào chiếc lồng cứng cáp tung cánh muốn thoát khỏi cũng là một sự khó khăn.
Cao Lãnh Khang chà sát môi cô và điều đó khiến cô thực sự cảm nhận được cơn đau trong nụ hôn tức giận này.
“Tên thần kinh này, chỉ ra ngoài một chút cũng tức giận thế này sao?”
Không để bản thân chịu thua, Giao Uyên cố gắng dùng hết bình lực đẩy mạnh người đàn ông ra.
- Cao Lãnh Khang, anh phát hoả gì hả?
Cô tức giận quát lên, Cao Lãnh Khang vẫn bình tĩnh tiếp nhận sự giạn dữ của cô, anh lại cất tiếng hỏi, giọng điệu vô cùng lạnh, căn phòng vừa ấm nóng lại chuyển xuống độ âm.
- Em dám thân mật với người đàn ông khác?
- Anh đừng có vô lí, tôi thế nào cũng không liên quan tới anh!
- Tiểu Giao.
Đột nhiên Cao Lãnh Khang gọi tên khiến cô hơi sững lại, giương mắt to nhìn vào gương mặt đang tức giận kia.
- Em chỉ có thể là của tôi.
Lời nói của anh ngang tàn bá đạo, nó tựa như một khẳng định tuyên bố như thánh chỉ vua ban.
Dáng vẻ ngạo nghễ như một bậc vương giả của anh khiến người người đối mặt bắt phải thể hiện ra sự cung kính nhất mực.
- Anh cmn vô lí vừa thôi!!!
Giao Uyên tức sắp muốn nổ tung người rồi.
trợn mắt phóng lời nói ngang bướng trước mặt anh.
Mặt anh ngay lập tức bị lời nói kia làm cho đen sì, động tác nhanh gọn mạnh mẽ bế cô xốc ngược lên bờ vai rộng vững.
Sải đôi chân dài đi thẳng