Giao Uyên tỉnh dậy, trở mình nhìn ra ngoài cửa sổ trời đã đổi màu ngả vàng cam thật xinh đẹp, nhưng nếu mải ngắm cô sẽ không biết cái đẹp này đã bị cái lạnh bao vây.
Trên người không còn cảm giác bị đè nặng, trên giường cũng không có ai, chỉ còn cô nằm giữa chiếc giường lớn cùng tấm mền màu đen lông dày ấm.
Nằm im một hồi lâu, cô ngẫm lại có chút không thể tin được.
Cô vậy mà lại nằm yên cạnh tên kia được, thậm chí còn không có sự cảnh giác thả lỏng thần kinh mà ngủ?
Đúng rồi, còn cả…lần này ngủ, không hề gặp ác mộng hay bất cứ một giấc mơ nào, cảm giác thực sự rất yên tâm.
Tay bất giác sờ sang hai bên giường rộng
“Vẫn còn ấm…”
- Không phải chứ.
Cô từ từ ngồi dậy, đưa tay đỡ trán mở miệng lẩm bẩm.
Gỡ chiếc mền xuống, cô chạm chân xuống đất, nhanh chóng xúc giác lan đến đỉnh đầu, da gà của cô nổi dậy do sự lạnh lẽo của mặt sàn.
Hơi nhướn mày, cô lập tức vươn tay xỏ chiếc bốt đen lót lông ấm áp của mình vào chân, chiếc áo khoác kaki rộng của cô không biết từ khi nào đã nằm yên trên cây đựng.
Cô đi đến cạnh chiếc áo, rũ mắt nhìn xuống một hồi, trong đầu không biết bao nhiêu thứ suy nghĩ linh tinh trộn lẫn.
“Em chỉ có thể là của tôi.”
Chợt câu nói của người đàn ông kia thoáng xẹt qua bộ não của cô.
“Ý gì đây? Thật không biết anh ta là tức giận gì cái gì, mình bị ngu đi sao?”
Lầm bẩm trong miệng, cô nhấc tay lấy chiếc áo xuống rồi mặc vào, cô chậm chạp bước chân tiến về phía cửa phòng.
“Anh ta đang ở ngoài sao?”
Đứng trước cánh cửa cô thầm nghĩ, nhớ lại lần trước mở ra thì bị đập mặt vào người của ai kia thì lòng không khỏi quê.
Chần chừ một lúc cô mới vặn cửa bước ra, căn phòng vẫn một hơi ấm điều hoà nhưng một bóng người cũng không có.
Tích tắc…đồng hồ chỉ đúng 5h chiều.
“Đi họp sao? Anh ta bây giờ nói về nhà hay đi ăn gì đó thì cũng không phải.
Hoặc có thể đi gặp đối tác? Thôi kệ đi, vẫn là nên đợi…”
Cạch!
Tiếng mở cửa vang đến truyền thẳng vào tai khiến cô theo phản xạ mà quay đầu nhìn.
- Trương tiểu thư.
- Trợ lí Phong?
Phong Dực bước vào nhìn thấy cô thì mắt hơi động, anh nhanh chóng cất tiếng chào.
Giao Uyên nhìn người đàn ông kia cũng cất tiếng.
- Cao tổng vừa mới rời đi, ngài ấy dặn tôi đến chở cô về.
- Là…vậy sao?
Cô chớp mắt, mặt vẫn không có biểu hiện gì đáp.
Phong Dực cũng mãi một vẻ nhìn cô chằm chằm
- Vâng, cô có căn dặn gì thêm không?
- Không cần đâu, vậy chúng ta đi thôi.
- Được, vậy mời cô, tiểu thư.
Phong Dực mở cửa đứng sang một bên nhường đường cho cô đi trước.
Giao Uyên cũng vừa vặn cất bước ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, nhiệt độ khác hoàn toàn bên trong khiến da đầu tóc gáy cô dựng đứng vì lạnh.
Chiếc mũi nhỏ và hai bên má nhanh chóng đã hơi ửng đỏ vì cảm nhận cái lạnh của mùa đầu tiên.
“Lạnh quá! Đáng ra nên nằm luôn trong đó.
Lạnh! Lạnh chết mất!”
Chiếc áo len cao cổ không thể chắn hết được, vẫn là nhanh chóng đi xuống xe thôi.
- Trợ lí Phong, nhanh chân lên nào, lạnh quá đi!
Giọng nói cứng ngắt, vẫn sắc mặt đó nhưng bộ dạng vội vàng không giống ai.
- Vâng, vâng.
Phong Dực đơn nhiên cũng cảm thấy không thoải mái với cái thời tiết này, anh ta nhanh chóng bước dài chân nhấn giữ thang máy để cô bước vào trước.
============================================
Trong một căn phòng của quán ăn kín đáo, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, một người lạnh lùng một người cởi mở
- Cao tổng lại có thể chấp nhận kí hợp đồng với tập đoàn chúng tôi thật đúng là ngoài dự đoán của tôi.
Thật vinh hạnh!
Người còn lại vẫn im lặng, anh ta không mảy may để tâm lời nói của người kia, ánh mắt lạnh lùng đâm thẳng về phía trước như muốn đâm thủng người đàn ông kia vậy.
- Cao tổng?
- Hợp đồng.
- À, đây là hợp đồng của tập đoàn chúng tôi, anh có thể xem qua.
- Đưa cho Phong Dực.
Cao Lãnh Khang nhàn nhạt nói, rồi đứng dậy.
Bản hợp đồng người đàn ông kia đưa cho anh nhanh chóng được một vệ sĩ thân trang toàn màu đen không khác chủ, anh ta không nhanh không chậm nhận lấy bản hợp đồng.
- Anh đi đâu vậy? Hợp đồng anh còn chưa…
Nam nhân kia khó chịu nhìn người đàn ông kia đứng dậy rời đi, anh ta suốt 1 giờ đồng hồ vậy mà chỉ nói với anh có một tiếng.
Định gọi nhưng người vệ sĩ vừa nãy lại đứng ra đưa tay cản lối, anh ta lạnh giọng, cẩn trọng nói
- Lâm tổng, tối nay sẽ có người gọi điện đến xét về hợp đồng, xin ngài bình tĩnh, sế của chúng tôi rất bận, mong ngài thông cảm.
- Tôi cũng bận! Hừ! Lúc nào cũng cao ngạo như mấy ông già kia nói.
Lâm Hàn mặt lạnh, hai tay đút túi