...
Mấy ngày trôi qua mọi chuyện vẫn quay theo quỹ đạo của nó, mọi thứ hết sức bình thường, nhưng mà đó là đối với chuyện của người ta, còn chuyện của đám Jungkook thì lại khác.
Mấy ngày nay Jung Hoseok cứ như tên ngốc, lúc nào cũng đơ đẫn người ra, ai hỏi chuyện gì cũng không nói, lại còn chơi trò đẩy trụ lẽ nhất quyết lúc nào cũng đi một mình, Jungkook định hỏi chuyện có phải rằng anh đã biết chuyện gì rồi phải không, nhưng mà chưa được mở lời thì nó lại trốn tránh, không cho cậu hé một lời nào.
* Nhà Hoseok *
" Hoseok à! Xuống ăn cơm đi con "
Mẹ Jung ở ngoài nói vọng vào. Thật tình bà cũng hơi lo cho thằng con, bình thường hay la mắng về việc nó suốt ngày đi chơi rong ruổi chỗ này đến chỗ khác, không thì nướng ở tiệm net đến gần tối mới về, nhưng mấy ngày nay nó lại ngoan ngoãn ở nhà, nhốt mình luôn trong phòng,bà cũng không nghe tiếng nó mỗi đêm la hét chơi game nữa, cũng không nhận được cuộc điện thoại trách móc từ thầy chủ nhiệm. Nếu nói con trai mình thay đổi bỏ đi mấy cái xấu thì có lẽ bà sẽ vui, nhưng nhìn nó lúc nào cung tỏ ra thờ ơ với mọi chuyện bên ngoài, học về cũng không thèm nói chuyện với ai trong nhà cũng khiến bà lo lắng.
Đợi mấy phút sau thì Jung Hosoek cũng mở cửa bước xuống ăn cơm.
" Hoseok à! Dạo này mẹ thấy con hay buồn rầu ở trong phòng, bộ con có chuyện gì không vui sao?" Mẹ Hoseok vừa gắp một miếng thịt vào bát của anh vừa nói.
" Không có gì đâu mẹ, tại gần sắp thi giữa kỳ nên việc học có hơi áp lực chút thôi " Jung Hoseok vừa nói vừa lấy đôi đũa chọt chọt vào bát cơm.
" Ừm! Nếu vậy thì con cứ ra ngoài chơi cho khuây khỏa tý đi, đến khi cảm thấy thoải mái thì hãy chú tâm vào việc học "
Anh gật gật đầu sau đó cũng ăn hết cơm trong bát, rồi một bước thẳng về phòng.
Jung Hoseok ngồi trên giường lấy tay đập vào cái gối vẻ chán nản, trong lòng anh suy nghĩ liệu mình thực sự đã thua cái tên Yoongi đó thật sao? Nếu anh chịu thổ lộ tình cảm thì Jimin có quay về bên mình hay không?hay là cảm thấy ghét bỏ mình mà mất luôn cả tình bạn?
" Aaaa...đau đầu quá!! " Anh khó chịu lấy tay xoa mái đầu đến khi tóc nó rối lên.
Thế là anh quyết định đi dạo để suy nghĩ thấu đáo hơn.
.....
" Nói... không nói...nói... không nói ..nói..." Anh vừa đi trên phố vừa bức từ cánh hoa vừa mới trộm được từ bác hàng xóm lúc nãy.
" Không nói...NÓI..."
Cánh hoa cuối cùng trên tay cuối cùng cũng có hồi đáp, anh quyết đinh đi thẳng đến nhà Jimin thổ lộ với Y, dù Y không đồng ý cũng không sao, chỉ cần anh nói ra tất cả thì mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng hơn là cố giấu mãi.
Anh bước đi sau đó bước chân cũng nhanh dần, nhanh dần.
*Phịch*
" Ây daa.."
Do anh đi nhanh không để ý mà đụng phải một người khiến cho người ta bị ngã ra sau, mông cũng tiếp đất an toàn khiến người kia kêu lên thảm thiết.
Anh lấy lại bình tĩnh mà chạy lại đỡ người kia lên.
" Xin lỗi! Xin lỗi! Là tôi đi nhanh quá không cẩn thân nên...." Anh đỡ người kia đứng dậy thì bất ngờ, thì ra người mình đụng lại là Park Jimin.
Tâm tình trở nên bối rối, không biết nên nói gì.
" Cậu đi mà không thèm nhìn...a " chưa kịp để người trước mặt nói hết thì anh đã vội ôm con người ta vào lòng khiến cho cậu trai trước mặt bất ngờ.
" Jimin à! Có lẽ tôi sẽ sai nếu cố nói ra chuyện này với cậu, nhưng tôi vẫn