"Tệ thật! Sắp trễ rồi!"
Linh Đan tất tả xách cặp chạy từ khu giữ xe đến trường.
Từ xa xa, có thể thấy bác bảo vệ đang chậm rãi đóng cánh cổng trường lớn lại.
- Đợi...!Đợi cháu với!
Linh Đan cố hét lớn, nhưng có vẻ như bác bảo vệ không nghe thấy, hiện đã đóng một bên cổng, sau đó lại tiếp tục đi tới kéo nốt cánh cổng còn lại.
"Ôi trời! Không kịp rồi!"
Linh Đan vừa chạy vừa than khổ.
Xem ra hôm nay cô sẽ bị điểm tên trên sổ vi phạm thôi.
Thế nhưng, ngay khi cánh cổng lớn gần khép lại, bất chợt một bàn tay vươn đến giữ chặt lấy nó.
Bóng dáng quen thuộc với chiếc áo hoodie đen đứng chặn ngay giữa cổng vẫy tay với Linh Đan, còn nói to cái gì đó, nhưng cô không nghe rõ.
Cô nghĩ là hắn đang giục cô nhanh lên.
Tuy nhiên, sự thực thì Kỳ Anh đang cố hô lên:
- Từ từ thôi, coi chừng ngã đó.
Bởi vì một khi anh còn đứng đây thì ông bác kia đừng hòng đóng cổng được.
Bác bảo vệ kéo cánh cổng mãi mà không được, lại loay hoay ngó nghiêng xem có bị kẹt thứ gì bên dưới không.
Và chỉ cần một chút thời gian đó thôi thì cô gái đang chạy bán mạng kia đã có thể kịp thời tới nơi.
Linh Đan nghĩ rằng bác bảo vệ già này thương tình đứng tần ngần ở đó đợi cho cô vào nên vừa đến nơi đã vội vàng cúi đầu:
- Cảm ơn bác!
Sau đó lại giục Kỳ Anh:
- Đi thôi, sắp trễ rồi!
Thế là cả hai bạn học một trước một sau hướng đến cầu thang mà chạy lên.
Đã gần một tuần kể từ ngày Kỳ Anh đề nghị làm bạn với cô, và cũng trong ngần ấy thời gian hắn chuyên tâm đi học đầy đủ, mà lần nào cũng phải đợi cô đến cùng lên mới được.
Mấy lần đầu cô chưa được tự nhiên lắm, nhưng đến hôm nay thì cô bắt đầu quen dần với việc có bạn đi chung rồi.
Cùng lên thì cùng lên.
Cũng không có gì to tát.
Từ lúc nào không hay, ngay cả cách xưng hô giữa cô với hắn cũng đã dần thay đổi, khoảng cách rút ngắn hơn nhiều so với ban đầu.
Nếu hôm nay không có hắn, chắc cô sẽ bị ghi tên trên danh sách vi phạm thật rồi.
Nói đến lý do bữa nay cô đi trễ hả, còn không phải tại cái tên tóc bạch kim nào đó sao?
Không biết hắn nghĩ ngợi thế nào mà vô tư thả nguyên quả banh tinh thạch bay lơ lửng trước cửa nhà cô rồi bỏ đi, để rồi sáng ra cô vừa mở cửa thì liền bị nó đập một cái vào mũi đau điếng, tiếp đó là một tiếng "Rào"...
Quả banh tinh thạch bị chạm trúng liền mất liên kết rơi xuống bắn tung tóe.
Linh Đan vừa dọn vừa lầm bầm rủa, quên mất cả giờ học.
Hiện tại cô vẫn rủa, cộng thêm việc lo lắng trễ giờ vào lớp khiến cô hơi mất tập trung.
Đột ngột, cô bước hụt một bậc.
Chân trợt xuống.
Cả người phút chốc mất đà ngã chúi ra phía trước.
Linh Đan chỉ kịp đưa tay lên bảo vệ mặt, sẵn sàng chờ đợi đau đớn ở khuỷu tay do va đập vào bậc thang.
Thế nhưng, ngay giờ phút nguy hiểm nhất, cánh tay kia của cô chợt bị một lực kéo ghì lại.
Theo đà kéo Linh Đan buộc phải xoay mặt, lưng tiếp tục hướng về mấy bậc cầu ngã xuống.
Ai đó từ phía sau sau khi chụp được tay Linh Đan liền bước dài đến vòng tay lên kịp thời đỡ ngang lưng cô, tránh cho cô một phen bầm dập.
Kỳ Anh thấy cô không hề hấn gì mới thở phào nhẹ nhõm, kéo cô đứng thẳng lại:
- Cậu cẩn thận một chút.
Giáo viên chắc chưa vào lớp đâu.
Đi thôi.
Linh Đan còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ có thể ngoan ngoãn "ừ" một tiếng rồi để mặc cho cậu bạn nắm tay kéo đi.
Cho đến khi đã an tọa vào chỗ ngồi, cô vẫn chưa thể thoát khỏi mớ suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.
Tâm trí cô dường như có chút đình trệ kể từ lúc ấy.
Ngay khoảnh khắc Kỳ Anh đỡ ngang lưng cô kéo lại, cô đã kịp thấy, dưới chiếc mũ áo hoodie và mớ tóc đen lõa xõa vô tổ chức...
Một đôi mắt bàng bạc trong suốt nhìn cô đầy lo lắng.
Không thể nhìn nhầm được.
Màu mắt đó trong bóng tối dưới mũ áo hoodie càng trở nên nổi bật hơn.
Và cái cảm giác phút chốc bị hớp hồn ấy, cả cảm giác rắn chắc khi mấy đầu ngón tay vô tình chống vô ngực hắn, cũng rất giống.
Linh Đan