Linh Đan thật sự không thể đoán được vì sao cậu bạn này có thể mang theo mớ tiền có từ thời nảo thời nào ra đi mua bánh ở canteen.
Không phải một thời, mà là en nờ thời đại đó.
- Cậu có sở thích sưu tầm tiền cổ à? Tìm được tới chừng đó tờ thì cũng tài đó, nhưng mà tài quá thì tự đi mua đi.
Kỳ Anh lúc này mới mơ hồ nhận ra sai lầm của mình.
Anh vội rút từ trong túi áo thêm một xấp tiền trải xòe ra:
- Tớ vô ý quá.
Cậu xem trong này có tờ nào xài được không?
Khóe môi Linh Đan hơi giật giật, cuối cùng cô vẫn theo ý bạn mà miễn cưỡng rút được hai tờ trong đó, còn cẩn thận xoa xoa vò vò rồi soi dưới ánh mặt trời.
Kỳ Anh:
- ...!Đó là tiền thật mà...
- Được rồi, cậu muốn mua bánh nào?
- Loại nào cũng được, ngọt là được.
- Mấy cái?
- Mua hết hai tờ đó đi.
Linh Đan cúi đầu nhìn hai tờ tiền trị giá mấy trăm ngàn trên tay, híp mắt:
- Cậu mà còn đùa nữa là tớ không mua đâu nhé! Cậu định gom hết bánh ngọt trong canteen à? Tớ cũng không đủ tay mà cầm ra cho cậu đâu.
Kỳ Anh giật mình, sợ cô gái này lại nổi giận đổi ý nên vội vàng đáp lại:
- Ba cái.
Ba cái là được rồi.
Cảm ơn cậu!
Lúc này Linh Đan mới lườm chàng trai một cái rồi xoay người tiến vào dòng người đông đúc đang chen nhau trong canteen.
Cô còn chưa quên cái lần tên này ôm hết đống bánh ngọt đi ngay trước mũi cô đâu.
Linh Đan không hề biết rằng, kể từ lúc cô quay đi, ánh mắt chàng trai vẫn chưa từng rời khỏi cô.
Không ai thấy được rằng anh đang thật sự căng thẳng.
"Cô ấy làm được không? Có thể thành công sao?"
Câu hỏi không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu.
Chàng trai khẩn trương quên luôn cả việc chọn chỗ ngồi.
Từng phút trôi qua đối với Kỳ Anh giống như dài cả thế kỉ.
Cho đến khi bóng dáng mảnh mai với chiếc nơ xanh đong đưa từ trong đám đông chen ra, chàng trai mới thoát ra khỏi mớ suy nghĩ rối ren, nhưng sau đó lại lạc qua cảm giác lo lắng vô cùng.
Anh đứng đó như một pho tượng đồng chăm chăm dõi theo từng bước chân của cô gái đang tiến đến gần mình, dường như quên luôn cả thở.
Linh Đan không trông thấy ánh mắt khác lạ của Kỳ Anh sau mớ tóc mái vô tổ chức kia, thản nhiên đi đến chìa ba hộp bánh ngọt và tiền thừa ra trước mặt chàng trai:
- Của cậu nè.
Tiền này xài được, nhớ để riêng ra.
Chàng trai chầm chậm cúi xuống nhận lấy đồ từ tay cô, có chút không dám tin vào mắt mình.
Cô ấy làm được! Cô ấy thật sự làm được rồi!
Cô ấy...!Cô ấy có thể sử dụng đồ của anh, có thể mang tiền của anh đi mua đồ, mà họ...!cũng không phớt lờ cô ấy.
Một niềm hi vọng lại nhen nhóm.
Ước muốn tưởng chừng đã chết từ lâu giờ đây lại bùng cháy mãnh liệt thiêu đốt dưới đáy lòng.
"Liệu, mình có thể...!trở lại như trước không?"
"Có thể đặt niềm tin vào cô gái này không?"
"Và có thể một lần nữa được con người đón nhận hay không?"
Linh Đan đã sớm nhận ra cậu bạn cùng lớp chợt trở nên thất thần, cứ đứng đó tần ngần nhìn mấy hộp bánh, nhưng rồi cô cũng không có ý định hỏi han gì.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn ta ngây người, chắc là lại đang lạc vào trong thế giới nào đó mà chỉ có chính hắn ta mới biết.
Ngoài mấy cái bánh của Kỳ Anh ra, cô còn mua cho mình thêm một cái donut.
Sáng nay do đi trễ nên cô chưa kịp ăn gì đâu, vậy nên hiện tại phải tranh thủ thôi.
Nghĩ sao làm vậy.
Linh Đan lịch sự tạm biệt chàng trai một câu rồi trở gót bước đi, hai tay nhanh chóng lật mở nắp hộp bánh.
Kỳ Anh nghe tiếng cô, lúc này mới ngước lên thì phát hiện cô đã đi được một đoạn rồi.
Anh bỗng chốc cảm thấy tay chân luống cuống, vội vã bước dài theo mấy bước gọi với theo:
- Linh Đan, cậu định đi đâu vậy?
Linh Đan dừng lại.
Cô biết ngay mà.
Mấy ngày này hắn ta luôn tò tò đi theo cô.
Ban đầu cô cũng muốn phản đối, nhưng sau đó thấy hắn không có hành động nào quá đáng, chỉ lặng lẽ theo sau cô, thi thoảng lại bồi chuyện, đôi lúc sẽ tặng vài món đồ thủ công xinh xắn, thế là ý định đuổi người lúc trước đã dần dần phai nhạt.
Ngẫm lại thì, hắn ta có vẻ như không có lấy một người bạn, chắc là sẽ cô độc lắm, bây giờ nếu cô lại bỏ hắn một mình, tự nhiên thấy không đành lòng.
Thôi kệ, dù sao người ta cũng không gây khó chịu gì, cô cũng sẽ không khó khăn.
Hơn nữa, cô còn đang muốn thăm dò vài thứ.
- Tớ đến vườn