Bóng tối bao trùm vạn vật.
Hiện tại cũng đã khá khuya rồi.
Không gian trong rừng Bích Lâm tĩnh mịch lạ thường, ngay cả tiếng côn trùng rả rích cũng không có, có chăng cũng chỉ là tiếng xào xạc nhè nhẹ của lá cây cọ xát vào nhau khi những cơn gió lạnh mang theo làn sương mịt mù chướng khí lướt ngang qua.
Dù sao nơi đây cũng không phải là khu rừng bình thường, điều kiện sống khắc nghiệt của nó không cho phép những sinh vật côn trùng thông thường tồn tại.
- Chị, chị có thấy lạ không?
Linh Đan ngẩng đầu nhìn xung quanh, rồi lại đánh mắt về phía xa xa sâu trong rừng Bích Lâm.
Linh Đơn theo ngay sau cô, bên hông đeo một chiếc túi vải bố đơn giản màu nâu đất.
Bên trong là số hắc thạch mà hai chị em đã thu thập được trong ngày hôm nay.
Đa số là những viên đá nhỏ tầm đầu ngón tay, lớn nhất thì cỡ ngón chân cái.
Dù sao thì cả hai đều không thuộc dạng Thợ Săn chuyên nghiệp, trước mắt vẫn còn trong trạng thái gặp quái vừa sức thì đánh, mạnh quá thì né, né không kịp thì...!bỏ chạy.
Gì chứ về khoản chạy thì chị em nhà này cảm thấy bản thân thành thạo rồi, nếu không thì cũng chẳng còn sống tốt đến bây giờ.
- Nơi này, chướng khí rõ ràng nhiều như vậy, nhưng lại không thấy quái.
Bọn chúng đi đâu rồi?
Linh Đơn đáp lại em gái bằng một câu hỏi khác.
Linh Đan cũng không có lời giải đáp, chỉ có thể nhún vai tiến lên phía trước.
Bích Lâm là khu rừng già tồn tại đã lâu, lại trở thành nơi có tần suất quái vật xuất hiện cao nên đã một thời gian dài, ngoại trừ thợ săn thì hầu như không có người nào dám bén mảng tới, vậy nên đường đi trong rừng vốn đã không dễ đi nay lại càng khiến người ta di chuyển khó khăn hơn.
Linh Đan đi trước, vung thanh chủy thủ chặt mớ dây leo và nhành cây đan xen chằng chịt mở đường.
Linh Đơn phía sau cẩn trọng quan sát xung quanh.
Cả hai hiện tại đang mặc đồng phục bảo hộ do Linh tộc thiết kế, lấy màu xanh đen làm chủ đạo, ưu tiên gọn gàng, tiện lợi, co giãn tốt, dầy dặn, có lót lớp kim loại đặc biệt bảo hộ những nơi yếu hại, lại có nhiều túi và dây để gài vũ khí cùng các dụng cụ cần thiết, kết hợp thêm đôi giày bốt da đế dày, độ bám tốt, cao trên mắt cá chân, vừa linh hoạt lại có thể bảo vệ đôi chân thường xuyên băng rừng lội suối của chị em họ Linh này.
Bất ngờ, tiếng gào rú từ đâu ầm ầm vang lên, ban đầu còn ở rất xa, sau đó càng ngày càng lớn dần, giống như có hằng hà sa số thứ gì đó rầm rập chạy đến đây không ngừng gào thét.
Sắc mặt Linh Đan lập tức tái nhợt:
- Là bọn quái vật! Rất đông!
Xung quanh hai chị em lập tức xuất hiện một vòng bảo hộ óng ánh xinh đẹp, giống như một quả bóng ánh sáng đang bao bọc lấy hai cô gái bên trong, chỉ chớp lóe một chút đã trở nên trong suốt hòa trong màn đêm đen.
Đừng xem thường thứ bảo hộ trông qua có vẻ đơn bạc mỏng manh này, độ bền chắc của nó không phải ai cũng có thể đo lường được đâu.
Linh tộc là gia tộc rất coi trọng sinh mạng con người, vậy nên nền tảng từ ban đầu của tộc đã ưu tiên đẩy mạnh vấn đề phòng thủ, mà Linh tộc đã tồn tại khá lâu đời, những tinh túy của các thế hệ đi trước truyền lại cho con cháu chắc chắn không hề tầm thường.
Tuy nhiên, với số lượng lớn quái vật đột ngột điên cuồng lao đến như thế, Linh Đan cũng không rõ lớp phòng bị này có thể chống đỡ được bao lâu, dù sao thì cả cô và chị đều chưa thể thành thạo hết tất cả bản lĩnh được truyền dạy.
Cô nắm chặt chủy thủ, bàn tay cô ẩn ẩn phát sáng, sẵn sàng sống mái một phen với bọn quái đáng nguyền rủa này.
Linh Đơn không nén được lo lắng.
Em gái cô thực sự hiếu chiến.
Nếu không phải do cô thường xuyên ngăn cản thì không biết con bé đã bao nhiêu lần liều lĩnh xông vào nguy hiểm.
Cô chỉ có một đứa em gái.
Khả năng của cô dư sức lo cho nó cuộc sống an nhàn dư dả, nó không nhất thiết phải liều mạng như nhiều thợ săn khác, nhưng trái tim con bé lại tràn đầy nhiệt huyết, cô không thể cứ mãi ngăn cản con bé thực hiện lý tưởng của mình.
Năng lực của cô chưa đủ để bảo vệ con bé, mà dường như nó cũng không cần cô bảo vệ nữa, giống như bây giờ...
- Chị, theo sát em nhé! Em không biết bọn chúng đến từ hướng nào, giống như là bốn phương tám hướng đều có.
Em chạy đại một đường, rất có thể sẽ phải cố gắng mở đường máu thoát thân.
Chị chú ý mở vòng bảo hộ thật chắc, không nhất thiết phải tham gia tấn công quá nhiều.
- Được.
Em cứ chọn đường mà đi.
Phía sau có chị.
Linh Đơn chốt gọn.
Vài lọn tóc theo gió phất qua đôi mắt tràn đầy nghiêm nghị.
Những ngón tay thon dài tự lúc nào đã lóe sáng, sẵn sàng yểm trợ.
Linh Đan đi bừa một hướng