Một biển sao trời thuộc về cô.
Bước vào phòng khách, Phó Tư Điềm phát hiện trên bàn trà có đồ mới, là ba cái ly sứ màu sắc rực rỡ cùng một bộ với nhau, sofa cũng đã thay mới, còn cả ba cái gối nhỏ đáng yêu, tất cả đều tràn ngập cảm giác ấm áp một nhà ba người.
Phó Tư Du đi ra từ phòng ngủ, nhìn thấy cô, không mặn không nhạt lên tiếng chào hỏi: "Yo, sinh viên hàng hiệu của chúng ta về rồi."
Phó Tư Điềm cười cười, không để ý sự coi thường của cô bé, cởi túi xách lấy bánh từ bên trong ra, đi theo Phó Tư Du vào nhà bếp: "Thím, Tiểu Ngư, con có đem về đặc sản ở Thân Thành, không biết có ngon không, chút nữa hai người ăn thử nha." Cô đặt hộp quà lên bàn.
Vương Mai Phân đẩy cơm và đũa qua cho cô, thuận miệng nói: "Con lãng phí tiền làm gì, để tiền đó mua trái cây mà ăn."
Phó Tư Du ăn cơm, liếc mắt một cái, chán ghét nói: "Nhìn là biết không ngon. Ở đây cũng có bán mà? Đổi sang nơi khác tự nhiên biến thành đặc sản địa phương, có mỗi mình chị tin."
Phó Tư Điềm xấu hổ cười cười, cũng không giải thích, ngược lại quan tâm: "Buổi trưa chú không về ăn cơm ạ?"
Vương Mai Phân múc một chén canh trứng cà chua cho chính mình, "Không về, công trường cách khá xa, ở trấn trên. Haiz, trời nóng con người ta dễ mất nước, con với Tiểu Ngư ăn canh nhiều vô." Nói xong, bà lấy canh gà cho Phó Tư Du, múc chân gà và cánh gà: "Con cũng vậy đó, cố ý hầm cho con con cũng không thèm ăn miếng nào, cả ngày than thở đòi giảm cân, giảm cái gì mà giảm, giảm thêm nữa mẹ thấy con cũng sắp biến thành con khỉ."
Phó Tư Du bất mãn: "Mẹ tả gì kì vậy, có ai tả con gái của mình như mẹ không?"
Hai mẹ con mỗi người một câu đấu võ mồm.
Phó Tư Điềm không xen vào, im lặng nghe Vương Mai Phân lải nhải với Phó Tư Du, ăn cơm trắng xong, cô lấy muỗng múc nửa chén canh trứng cà chua.
Hương vị canh trứng cà chua có chút nhạt. Đột nhiên Phó Tư Điềm phát hiện, hóa ra canh trứng ở trường ăn cũng khá là ngon. Ngày nghỉ trong trường ít người, căn tin cũng không chen chúc.
Đáy lòng cô mơ hồ hối hận, có lẽ cô không nên về.
Sự hối hận này đến chạng vạng tối khi Phó Kiến Đào trở về nhà, bởi vì cô và Phó Tư Du cãi nhau một trận long trời lở đất mà chạm đỉnh.
Buổi trưa Phó Tư Điềm ăn cơm xong thì tự giác phụ giúp thu dọn bát đũa, trước khi Phó Tư Du về phòng đã thông báo với cô một câu: "Trong phòng tôi sách với tài liệu nhiều quá không đủ chỗ để, nhìn là bực bội, tôi thấy phòng chị cũng không ai ở nên mượn đỡ, tạm thời vẫn chưa dọn. Mấy ngày này chị chịu khó một chút có sao không?"
Hiếm khi cô bé nói chuyện khách sáo với mình như vậy, Phó Tư Điềm đương nhiên trả lời không sao. Đến khi rửa chén xong quay về phòng, cô mới hiểu Phó Tư Du nói mượn đỡ là như thế nào – Phòng của cô vốn nhỏ sẵn, không gian trống để đứng đã không được nhiều, hiện tại chỗ này gần như để đầy đồ đạc. Có sách cũ chất thành rương, rương quần áo cũ chất một đống đầy, đàn guitar bị gãy... lắt nhắt đủ thứ đồ, ngay cả trên giường của cô cũng có đồ, nhìn không khác gì một cái nhà kho trá hình.
Phó Tư Điềm dựa vào ván cửa đứng một chốc, quyết định chỉ dọn giường, có chỗ để nằm là được rồi. Cô dời đồ đạc trên giường xuống, sợ Phó Tư Du không tìm được còn chu đáo phân loại đàng hoàng.
Hậu quả là chạng vạng tối Phó Kiến Đào về nhà, tâm trạng vui vẻ, giọng nói vốn mang ý cười hỏi "Điềm Điềm đâu rồi? Về chưa?", đi vài bước đến gần cửa phòng Phó Tư Điềm, sắc mặt thay đổi trong tích tắc, nổi giận.
"Tiểu Ngư! Mày lại làm gì đây!" Ông chuyển hướng đi thẳng đến phòng Phó Tư Du.
"Ba! Sao ba vào mà không gõ cửa!" Phó Tư Du cũng nổi nóng.
Phó Tư Điềm và Vương Mai Phân không rõ chuyện gì, hoảng hồn chạy đến cửa phòng Phó Tư Du.
"Chuyện gì, lại có chuyện gì đây?" Trên tay Vương Mai Phân vẫn còn cầm cái xẻng nấu ăn.
Phó Kiến Đào chỉ vào Phó Tư Du, đùng đùng nổi giận: "Bà hỏi con gái cưng của bà đó! Tôi đã nói với nó bao nhiêu lần là dọn đồ của nó ra khỏi phòng của Điềm Điềm, bao nhiêu lần rồi! Bao nhiêu ngày rồi hả!", Ông trừng mắt với Phó Tư Du: "Mày không coi lời tao ra cái gì đúng không?"
Phó Tư Du lầm bầm: "Ba quát con cái gì, con đã hỏi chị ta rồi, chị ta đã bảo không sao, dọn gì mà dọn."
"Chị mày là ngại nói thẳng. Mày đi dọn cho tao!"
"Chị ta về có mấy ngày, cho con mượn để nhờ thì có gì đâu. Bây giờ con bận học không có thời gian, ba làm ơn thương xót đừng giày vò con nữa được không?"
Phó Tư Điềm thấy mọi chuyện không ổn, vội vã xoa dịu: "Con thật sự không sao đâu chú, con cũng không có dùng đến bàn học. Không sao, cứ để vậy đi ạ."
Vương Mai Phân cũng khuyên nhủ: "Aiya, ông Phó à, chuyện của hai chị em tụi nhỏ ông cũng đừng có xen vô nữa được không."
Nhưng Phó Kiến Đào giống như không nghe lọt chữ nào, lại quát một tiếng với Phó Tư Du: "Tao hỏi lại lần nữa, mày có dọn hay là không!"
Phó Tư Du tủi thân vì bị mắng, nước mắt trào ra, dứt khoát không hé răng. Phó Kiến Đào cực kỳ nóng giận bước nhanh vào trong phòng Phó Tư Điềm, xách đàn guitar và cái bàn nhỏ của Phó Tư Du ném ra ngoài.
Phó Tư Du sợ hãi, vừa tức giận lại vừa tủi thân, nước mắt tuôn trào: "Dọn dọn dọn, dọn thì cũng phải có chỗ để chứ. Trong phòng chật muốn chết, con để ở đâu! Con mà có phòng sách thì còn cần phải vậy sao? Ba có giỏi thì ba đổi căn nhà lớn hơn đi, huhuhu..."
Cô bé vừa bật khóc khiến tâm trí Vương Mai Phân rối loạn, giọng nói cũng cao thêm tám độ, "Phó Kiến Đào, ông bị điên rồi hả, ông có tức giận thì đi ra ngoài mà xả, mắc mớ gì về nhà xả lên đầu vợ con, ông quát con bé cái gì, có giỏi thì ông đi ra bên ngoài mà ra oai."
Phó Kiến Đào quay đầu lại trừng mắt với Vương Mai Phân đang giống hệt gà mái che chở gà con, ánh mắt quét qua Phó Tư Điềm đang hoảng sợ, đột nhiên đá một cú lên cái rương, tiếng "đùng" vang lên thật nặng nề, ""Tôi không có bản lĩnh, được, được lắm! Chê tôi không đổi được