Sinh nhật vui vẻ.
Bất kể ai có chút kiến thức xã giao đều biết, đa phần dưới tình huống như vậy, thường mà nói "lần sau đi chung nha", "lần sau nói tiếp nha" các kiểu, thì đều chỉ là khách sáo lúc đó mà thôi.
Phó Tư Điềm cũng thế, cô không dám xem câu nói "đợi tiết sau mình dạy cho cậu" của Thời Ý là thật.
Chiều thứ năm lại là hai tiết thể dục. Phó Tư Điềm phục hồi lại trạng thái giao tiếp bình thường với Thời Ý, trong tiết học nhìn thấy Thời Ý đi cùng Giản Lộc Hòa, cô cố tỏ ra tự nhiên mỉm cười với Thời Ý, Thời Ý cũng cười lại với cô.
Vậy là đủ rồi. Phó Tư Điềm tự nhủ.
Sau khi chạy bền hai vòng, mọi người tiến vào đường băng tự do luyện tập, trực nhật đi đến phòng thiết bị mượn bóng chuyền. Hai người một nhóm, bóng chuyền hoàn toàn đủ số lượng, nhưng mọi người vì muốn có được bóng tốt, ai cũng chen lấn lên phía trước để tranh nhau. Phó Tư Điềm đứng phía ngoài nhóm người, kiên nhẫn chờ tất cả mọi người chọn xong mới đi lấy.
Cùng nhóm với cô là Trương Thanh Vũ, thời trung học đã từng học qua bóng chuyền, vì vậy không chút lo lắng đối với bài kiểm tra tự đệm bóng học kỳ này, giáo viên thể dục vừa đi, cô ấy cũng nối gót theo sau. "Nóng quá, mình không chịu nổi, chỉ có điều hòa mới có thể cứu mình. Mình về trước nha, nếu thầy điểm danh đột xuất cậu nhớ báo cho mình."
Phó Tư Điềm gật đầu, đứng một mình trong đường băng tập đệm bóng.
Đệm bóng mãi cũng chán, các sinh viên có bạn cùng nhóm sau khi tự đệm bóng được tầm nửa tiết đều chuyển sang đánh đôi. Bọn họ đứng cách nhau một khoảng, đánh bóng qua lại. Ban đầu Phó Tư Điềm né hai bạn học chơi bóng phía đường băng bên trái, cô dịch về phía bên phải, sau đó bên phải đường băng cũng có hai người đến, bọn họ chơi một hồi lại vô thức đến gần sát cô, Phó Tư Điềm tự cảm thấy mình làm vướng víu người ta, liền lui đến chân cầu thang ngoài đường băng, không ngờ một lát sau, lại thêm hai người nữa đến đây để chơi bóng.
Phó Tư Điềm lui đến sát góc, ôm bóng, nhìn về phía lớp aerobics bên phải, định bụng tìm chỗ mới để đứng.
Một bóng người hiện ra, tiếp theo đó tay cô bỗng nhẹ bẫng, bóng chuyền đã bị lấy đi. Phó Tư Điềm kinh ngạc quay sang nhìn người vừa mới đến.
Thời Ý đứng cách cô một bước, ôm bóng của cô, nghiêm trang hỏi: "Sao lại trốn ở đây?"
Phó Tư Điềm chớp mắt: "Hả?"
"Không phải mình đã nói tiết này mình dạy cậu đệm bóng hay sao?"
Phó Tư Điềm bất ngờ, không phải là lời nói xã giao thôi à? "Mình...mình chưa kịp qua tìm cậu." Cô trợn mắt nói dối.
Thời Ý đánh giá cô từ trên xuống dưới, không nói tiếng nào.
Phó Tư Điềm có cảm giác bị nhìn thấu, ngập ngừng nói thêm: "Mình đang chuẩn bị qua luôn."
Thời Ý cong môi, bỏ qua chủ đề này. Cô ấy trả quả bóng chuyền bị mềm lại cho Phó Tư Điềm: "Bóng này không đánh được, cậu dùng quả này thì tập cũng như không tập."
Phó Tư Điềm cũng biết quả bóng này không tốt, có thể là do tuổi thọ đã quá lâu nên bóng mềm oặt, lớp da bên ngoài toàn là nếp nhăn, giống như sẽ hỏng bất cứ lúc nào. "Lần sau mình sẽ chọn quả tốt hơn."
"Lúc nào cũng lấy cuối, không lấy được bóng tốt đâu." Thời Ý nói một câu không nặng không nhẹ.
Lỗ tai Phó Tư Điềm nóng lên ngay lập tức, cảm giác như không làm bài tập mà bị chủ nhiêm gọi lên kiểm tra vậy.
"Cậu đứng đây chờ mình một chút." Nói xong Thời Ý xoay người đi.
Phó Tư Điềm nhìn theo cô ấy, thấy cô ấy đi đến lối vào đường băng nói gì đó với Giản Lộc Hòa, Giản Lộc Hòa đưa quả bóng trên tay cho Thời Ý, sau đó tự mình tìm chỗ nghỉ ngơi.
Thời Ý ôm quả bóng mới toanh quay lại, đưa bóng cho Phó Tư Điềm.
Trên bóng chuyền ba màu xanh trắng vàng hòa vào nhau, rõ ràng không giống với bóng màu cam mượn từ phòng thiết bị.
"Cậu tự mang tới hả?" Phó Tư Điềm hỏi.
"Ừ, mình với Lộc Hòa hùn lại mua."
"Vậy... cậu đem bóng lại đây, cậu ấy có để ý không?" Hai tay Phó Tư Điềm chạm vào vỏ bóng chắc chắn, trong lòng có chút chua, cũng có chút ngọt.
"Không sao hết." Thời Ý không để ý chút nào trả lời. Cô ấy nâng cằm, ra hiệu cho Phó Tư Điềm: "Cậu đệm bóng cho mình xem."
Phó Tư Điềm nghe lời làm theo. Cô ném bóng lên cao, hai tay nắm lại hướng về phía trước, rướn người cố gắng đón bóng, gắng gượng được ba bốn phát thì rơi xuống đất.
Thời Ý hơi hơi nhíu mi, chỉ ra lỗi: "Cậu ném bóng cao quá, tư thế đón bóng cũng không đúng." Cô ấy đưa tay phủ lên hai bàn tay đang nắm lại của Phó Tư Điềm, nghiêm túc giúp Phó Tư Điềm điều chỉnh động tác.
Ngón tay mềm mại âm ấm, tim Phó Tư Điềm bắt đầu đập nhanh.
"Cánh tay phải duỗi thẳng, lúc đón bóng đừng cứng ngắc như vậy, cơ thể cũng đừng di chuyển lung tung, dùng chỗ này của cổ tay đón bóng." Cô ấy vẽ vòng tròn vào điểm nối giữa bàn tay và cổ tay của Phó Tư Điềm.
Nhột quá, hơi thở của Phó Tư Điềm vô thức chậm lại. Còn chưa kịp cảm thụ được bao nhiêu thì Thời Ý đã buông tay cô ra, nhắc nhở: "Cậu nhìn mình làm mẫu một lần, chú ý cảm giác ở động tác cánh tay và động tác cổ tay của mình."
Phó Tư Điềm thu hồi tâm tư, ngoan ngoãn gật đầu.
Thời Ý ném bóng lên, nửa người trên gần như không động đậy, cánh tay nhẹ nhàng nâng lên, bóng như có sợi dây kéo rơi xuống cổ tay cô ấy, từng nhịp từng nhịp, uyển chuyển nhịp nhàng, bóng rơi xuống tay giống như là chuyện hiển nhiên phải thế.
Tầm mắt Phó Tư Điềm từ cánh tay Thời Ý không kiềm lòng được mà chuyển hướng về khuôn mặt đang ngẩng lên của cô ấy. Một giọt mồ hôi nhỏ chảy xuống từ cằm Thời Ý, chạy một đường ướŧ áŧ dọc theo chiếc cổ thiên nga mịn màng trắng như sứ của Thời Ý.
Cổ họng Phó Tư Điềm giần giật, hơi thở lại càng trở nên trì trệ.
Thời Ý làm mẫu xong, đưa bóng lại cho Phó Tư Điềm, bảo Phó Tư Điềm luyện tập cho cô ấy xem. Khi Phó Tư Điềm luyện tập, Thời Ý ở một bên giúp cô điều chỉnh, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Cho đến khi có thể đệm liên tục được tám quả, Phó Tư Điềm nhặt bóng xong liền quay lại muốn chia sẻ niềm vui cùng Thời Ý, nhìn thấy nơi Thời Ý đang đứng đột nhiên phát hiện, hình như cô ấy lại đứng trở lại vị trí mà cô vừa mới để trống.
Cô chạy về phía Thời Ý, nhảy nhót hân hoan nói: "Mình đệm được tám quả liên tục đó!" Giống như một đứa trẻ đang chờ được khen ngợi vậy.
Trên tay cô ấy không có hoa hồng, Thời Ý buồn cười, chỉ có thể khen ngợi ngoài miệng: "Ừa, tiếp tục cố gắng nha."
Chuông reo hết tiết một, chuông vào tiết hai cũng vang lên, Phó Tư Điềm tranh thủ lúc nghỉ ngơi, nhìn thấy bóng dáng Giản Lộc Hòa đang bấm điện thoại ở xa xa, cảm thấy ngại ngùng.
"Cám ơn cậu đã giúp mình luyện tập lâu như vậy. Cậu có muốn quay về chỗ bạn của cậu để tập không? Cậu ấy không có bóng, có thể sẽ chán."
Thời Ý quay đầu nhìn thoáng qua Giản Lộc Hòa.
Phó Tư Điềm đưa bóng cho Thời Ý, Thời Ý tiếp nhận, "Bạn cùng nhóm với cậu đâu?"
"Cậu ấy chơi bóng chuyền tốt lắm, không