Phó Tư Điềm nhìn đến không thể rời mắt.
Bóng đêm thâm trầm, xung quanh yên tĩnh, quạt điện đối diện giường giống như bị hỏng, tiếng vù vù biến thành tiếng lạch cạch kỳ quái, từng tiếng từng tiếng một, lớn đến khác thường.
Phó Tư Điềm nghe đến khó chịu, từ trong mơ vẫy vùng mở mắt ra.
Dưới ánh trăng sáng, một người phụ nữ trẻ dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi bên giường của cô, một con thỏ bông lông xù đặt trên đùi bà ấy.
"Mẹ?" Phó Tư Điềm mơ màng bật ra tiếng, bỗng cô giật mình, lăn một phát ngồi dậy muốn nhào vào trong lòng người phụ nữ.
Thế nhưng trong chớp mắt người phụ nữ lại dịch chuyển, đứng cách bàn học vài bước, lặng lẽ nhìn Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm chụp hụt, chật vật ngã trên giường, nhìn người phụ nữ.
"Con sống có tốt không?" Người phụ nữ cười hỏi cô, giọng nói mang theo một chút xa cách.
Phó Tư Điềm cắn môi không dám trả lời thẳng, chỉ lẩm bẩm nói: "Mẹ, con thi lên đại học rồi."
"Lai Lai..." Người phụ nữ mang theo bất đắc dĩ, "Con sống có tốt không?" Bà vẫn chấp nhất với câu hỏi này, vừa dịu dàng lại vừa tàn nhẫn.
Phó Tư Điềm không thể tránh được, nước mắt thấm đẫm vành mắt. Cô đi chân trần xuống giường, cùng với tiếng khóc nức nở nhận lỗi, "Con sống không tốt, mẹ ơi, con sai rồi, con sống không tốt..."
Cô vươn tay muốn ôm lấy bà, nhưng dù cho cô có chạy về phía trước như thế nào, người phụ nữ vẫn luôn cách cô vài bước.
Con đường phía trước càng lúc càng tối đen, khuôn mặt không rõ ràng mang theo chút trào phúng của người phụ nữ càng lúc càng trôi xa, càng trôi càng mờ...
"Mẹ ơi, con sai rồi, mẹ đừng đi mà... đừng đi..." Cơ thể Phó Tư Điềm run rẩy kịch liệt, bừng tỉnh.
Cửa sổ trong phòng đang mở, rèm cửa nhẹ nhàng bay bay, màu trắng của ngày mới đang dần dần hiện lên ngoài cửa sổ.
Lại là mơ.
Nhưng mà cảm giác đau thắt trong lòng lại chân thật đến thế. Một tay Phó Tư Điềm che trên mắt, một tay ôm chặt chú thỏ bông trong lòng. Một lúc lâu sau, cô hít hít mũi, lau khô nước mắt, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức.
Năm giờ mười lăm phút.
Phó Tư Điềm ngồi dậy, trở chiếc gối đã ẩm ướt sang mặt khác, đặt chú thỏ bông lên trên gối, vừa đeo đồng hồ vừa bước ra ngoài.
Rửa mặt thay quần áo xong xuôi cũng chỉ vừa tới năm giờ ba mươi. Cô cầm chìa khóa, nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi cửa đến chợ mua đồ ăn. Đây là công việc mà cô được Vương Mai phân giao cho kể từ khi mười hai tuổi.
Đợi đến lúc cô mua thức ăn, nấu cơm, xào thức ăn xong, Phó Kiến Đào và Vương Mai phân cũng vừa vặn vệ sinh cá nhân xong, đi ra ăn cơm.
Phó Kiến Đào là công nhân thủy điện, tính toán khoảng cách đến công trường, bình thường sẽ ra khỏi nhà lúc bảy giờ hơn. Vương Mai Phân làm việc ở một cửa hàng tiện lợi hai mươi bốn giờ, nếu hôm nào có ca sáng thì trễ nhất là bảy giờ rưỡi cũng đã ra khỏi nhà.
Lúc ra khỏi cửa, Phó Kiến Đào dặn dò Phó Tư Điềm: "Tra cứu được điểm thi thì gọi điện báo cho chú liền, biết chưa?"
Phó Tư Điềm gật đầu đáp ứng.
Đã đến tám giờ là thời gian công bố điểm, cô trở về phòng lấy giấy dự thi sau đó gõ cửa phòng Phó Tư Du: "Tiểu Ngư, mở cửa cho chị được không? Cho chị mượn máy tính tra cứu điểm được không?"
Bên trong phòng không có phản ứng, Phó Tư Điềm do dự gõ cửa thêm lần nữa.
"Ôi, phiền chết đi được." Âm thanh gắt gỏng của Phó Tư Du từ xa rốt cuộc cũng truyền đến, giây tiếp theo cửa phòng có tiếng mở lạch cạch.
Phó Tư Điềm đẩy cửa ra, Phó Tư Du đã ném mình lên giường lại, chôn đầu vào gối.
Phó Tư Điềm sợ làm ồn đến Phó Tư Du, động tác thật nhẹ ngồi vào trước máy tính, bật máy tính truy cập vào trang web tra cứu điểm thi.
Cô vẫn luôn cho rằng mình không hồi hộp chút nào, mãi cho đến khi nhập xong những thông tin quan trọng rồi bấm tra cứu, đột nhiên cô phát hiện, đầu ngón tay của mình đang run rẩy —— Hóa ra cô vẫn có hồi hộp.
Thế nhưng sau khi ấn vào nút tra cứu, bồn chồn nửa ngày, trang web lại... báo lỗi?
Phó Tư Điềm hơi lờ mờ, nhanh chóng làm lại một lần nữa, vẫn y như vậy. Cô quay đầu nhìn Phó Tư Du, cắn môi, tiếp tục thao tác lại.
Mười phút trôi qua, Phó Tư Du mất kiên nhẫn hỏi: "Chị vẫn chưa tra xong à?"
Phó Tư Điềm vừa bấm tra cứu vừa ngượng ngùng trả lời: "Ừa, chắc là do nhiều người tra quá nên hệ thống phát sinh vấn đề rồi."
Vừa dứt lời, cô bỗng phát ra âm thanh thở nhẹ: "Ah, ra rồi!"
Phó Tư Du cầm lòng không đậu trở mình đứng dậy nhìn màn hình máy tính. Đợi nhìn rõ điểm với số 6 đầu tiên cùng với hai số khác đi kèm phía sau trên màn hình, Phó Tư Du nhỏ giọng mắng một câu: "Đệch..."
Phó Tư Điềm nhẹ nhõm, lúm đồng tiền nơi khóe môi lại ẩn hiện. Vừa mới đóng trang web và máy tính lại, Phó Kiến Đào đã gọi điện về hỏi thành tích.
"Chú, tra được rồi, dạ con vừa mới tra..." Cô còn chưa nói xong, Phó Tư Du đã lên tiếng đuổi: "Gọi điện thoại thì đi ra ngoài cho tôi còn ngủ."
Phó Tư Điềm gật đầu xin lỗi cô bé, nhanh chân ra ngoài, đóng cửa cẩn thận xong mới tiếp tục báo thành tích với Phó Kiến Đào.
Phó Kiến Đào mừng rỡ, "Tôi đã nói Điềm Điềm nhà chúng tôi làm được mà." Dường như ông đang chia sẻ tin vui với người bên cạnh, hào hứng vô cùng, một lúc lâu sau mới tiếp tục dặn dò Phó Tư Điềm: "Chú gọi điện báo với thím con một tiếng. Con gọi điện cho bà nội chưa? Mau gọi cho bà nội một cú đi."
Ý cười trên mặt Phó Tư Điềm nhạt đi một chút, nhẹ nhàng nói: "Dạ."
Nhưng cú điện thoại này, cho đến tận khi ra khỏi cửa cô cũng chưa hề gọi.
Chín giờ bốn mươi sáng, cô đến nơi thường dùng để đỗ xe phía trước quán trà sữa. Trên đường cái phía ngoài phố đi bộ, xe cộ như nước chảy, sau khi Phó Tư Điềm đếm xong chiếc xe thứ một trăm, không thể không lấy di động ra gọi cho bà nội.
"Bà nội, cháu là Điềm Điềm đây."
Thanh âm lạnh lùng nhàn nhạt ở đầu dây bên kia, "Ừm."
"Cháu có điểm thi đại học rồi, 652, chắc là sẽ học ở Thân Đại."
Giọng nói của bà cụ không nghe ra chút vui vẻ nào, chỉ trầm mặc hai giây, nói: "Biết rồi. Thân Đại, ở Thân Thành đúng không? Ba mày..."
Tim Phó Tư Điềm thắt chặt, chỉ sợ bà ấy lại nói, gần chỗ ba mày, tới lúc đó nhớ đi thăm ba.
May mắn thay bà ấy chỉ nói, "Ba mày cũng biết đọc sách, hừ, mày giống ba ở điểm này. Có học bổng không? Học phí bao nhiêu?"
"Cháu không biết có học bổng hay không, học phí một năm năm nghìn tư." Phó Tư Điềm thật thà trả lời.
Bà cụ mắng một câu: "Mắc vậy, đồ tốn cơm, chỉ biết tiêu tiền." Mắng xong bà tức giận nói: "Tao nuôi mày tốn nhiều tiền như vậy, sau này tương lai xán lạn phải hiếu thảo với ba mày có biết chưa?"
Phó Tư Điềm rũ mắt, đáp ứng: "Cháu biết rồi ạ, bà nội."
Cúp điện thoại, giữa hè tháng sau gió thổi qua, thế nhưng cô lại thấy có chút lạnh lẽo muốn run lên.
Vẫn còn đang thẫn thờ thì có người vỗ lưng cô một cái, ôm vai cô.
Cô quay đầu, là Trần Hi Trúc mặt mũi hớn hở: "Sao sao? Điểm?" Đến khi thấy rõ biểu cảm của Phó Tư Điềm, nụ cười của Trần Hi Trúc lập tức thu về, có chút thắc thỏm: "Cậu... sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Là... là không tốt hả?"
Phó Tư Điềm lắc đầu, điều chỉnh cảm xúc, đột nhiên cười phì một tiếng.
Trần Hi Trúc ngẩn người, nghĩ đến Phó Tư Điềm là đang cố tình trêu mình, nhất thời bất mãn đánh lên tay cô: "Cậu được lắm, học hư từ bao giờ vậy, cố ý trêu mình đúng không?!"
Phó Tư Điềm xoa xoa cánh tay bị đánh, cười nhẹ trả lời: "Nhìn tâm trạng cậu tốt như vậy, xem ra tụi mình nhất định là bạn cùng trường rồi?"
Trần Hi Trúc nhướng mi, kéo tay cô cùng nhau đi về phía quán trà sữa, đắc ý nói: "Sao? Vui không? Chị đây có thể che chở cho cưng rồi."
Phó Tư Điềm tính tình vô cùng tốt nhận lời cô.
Quán trà sữa ngược sáng, Phó Tư Điềm bị ánh mặt trời làm chói mắt. Cô vô thức nghĩ, ánh mặt trời ở Thân Thành sẽ ấm áp hơn so với nơi này chứ?"
Hẳn là sẽ đi.
Ít nhất trong trí nhớ của cô là sẽ.
Giữa trưa học sinh khối 12 có lớp xuất hiện trước quán trà sữa càng lúc càng đông, kỳ nghỉ hè của Phó Tư Điềm cũng dần đi đến hồi kết.
Ngày 30 tháng 8, là ngày báo danh của học viện quản lý công thương.
Khoảng thời gian này công trường của Phó Kiến Đào đang phải đẩy nhanh tốc độ, không rời đi được, kêu Vương Mai Phân xin nghỉ phép đưa Phó Tư Điềm đi. Lông mày Vương Mai Phân vừa mới nhíu nhẹ lại một cái, Phó