Mình sẽ không buông tay.
Phó Tư Điềm đẩy xe đạp ra từ bãi đỗ, nhanh chóng đạp đến trước mặt Thời Ý, vững vàng thắng lại. Cô mỉm cười nhìn Thời Ý, định gọi Thời Ý bảo rằng có thể lên xe được rồi, nhưng khi ánh mắt chạm đến gương mặt đoan trang thanh tú của Thời Ý, lời thốt ra khỏi miệng lại biến thành chần chừ: "Thời Ý..."
Thoạt nhìn Thời Ý vô cùng không giống người sẽ ngồi sau xe đạp.
Quả thật Thời Ý cũng chưa từng đi xe đạp. Cô ấy "Ơi" một tiếng, cúi đầu quan sát yên sau chật hẹp. Bên cạnh thỉnh thoảng có vài bạn học đạp xe về ký túc xá sau giờ học chạy ngang qua, ngẫu nhiên sẽ có người chở thêm bạn ngồi phía sau, ngồi hai bên và ngồi một bên đều có.
Thời Ý hỏi: "Ngồi một bên cậu có khó chạy không?"
Phó Tư Điềm vội nói: "Không có, cậu ngồi kiểu nào cảm thấy thoải mái thì cứ ngồi."
"Vậy mình ngồi một bên."
"Được."
Thanh âm Phó Tư Điềm cao lên.
Thời Ý một tay vịn lấy yên xe của cô, mũi chân chĩa xuống đất, cẩn thận ngồi về một bên. Yên sau lún xuống, chân thực như vậy, lại hư ảo như vậy, như đang trong giấc mơ. Phó Tư Điềm dùng sức chống hai chân, sợ xe không vững sẽ khiến Thời Ý lo lắng.
Lòng bàn tay nắm tay lái nóng lên, Thời Ý lên tiếng: "Mình ngồi vững rồi."
Phó Tư Điềm đưa lưng về phía Thời Ý, nhìn bóng hai người trên mặt đất hợp thành một, tình ý trong ánh mắt không che giấu mà dập dìu toát ra. Cô đáp lại "Được rồi", hai chân rời khỏi mặt đất bắt đầu đạp.
Đã lâu không chở người khác, cơ thể cần tìm lại cảm giác thăng bằng khi có người ngồi yên sau. Bàn đạp bị giẫm lên, đầu xe lắc lư theo quán tính.
Phó Tư Điềm thành thạo, không mảy may hoảng hốt, một cánh tay ấm áp trong lúc xe bị lắc lư lại bối rối vòng qua eo cô.
Hô hấp của Phó Tư Điềm trì trệ, lưng cũng cứng lên, không rõ là cảm giác run rẩy hay cảm giác thỏa mãn, trong lòng cô như có thứ gì đó dồn nén muốn tuôn trào ra ngoài.
Thời Ý lại nhanh chóng rút tay về, giây tiếp theo liền đổi thành túm lấy, chỉ nhè nhẹ níu góc áo sơ mi bên hông cô.
Nơi vừa được ôm bỗng nhiên trở nên trống trải, giống như thiếu vắng thứ gì đó. Phó Tư Điềm cảm thấy mất mác, ngay sau đó lại có chút mềm lòng.
"Đừng sợ, mình sẽ không để cậu bị ngã." Giọng nói của cô dịu dàng, ổn định xe, linh hoạt vượt lên trước hai bạn học đang "hoành hành ngang dọc".
"Mình không sợ." Ngữ khí của Thời Ý bình thản.
Phó Tư Điềm cắn môi nén cười.
Gió đêm tháng tư xuyên qua tóc các cô, đem đến cảm giác mát mẻ sảng khoái. Đèn đường hai bên tản ra ánh sáng êm dịu, dọc theo con đường lát gỗ bên hồ Bạch Lộ, lác đác có những cặp tình nhân ngồi đó, thỉnh thoảng truyền ra những tiếng thì thầm êm ái.
"Cậu biết không? Hồ Bạch Lộ có một biệt danh." Phó Tư Điềm bóp phanh nhè nhẹ, cố hết sức vững vàng giảm tốc độ.
Thời Ý vô thức đung đưa hai chân, "Là gì?"
"Hồ Uyên Ương."
"Cậu khoái lắm hả?"
Phó Tư Điềm ngụy biện, "Mình không có."
Dường như Thời Ý cười lên, bộ dạng rõ ràng là không tin lắm.
Phó Tư Điềm đỏ mặt, đổi đề tài, "Hôm nay Lộc Hòa không đi học à?"
"Ừ, cậu ấy có việc phải về nhà."
Xe đạp quẹo cua, đi ngang qua sân vận động, trước sân vận động vang lên tiếng nhạc trầm bổng du dương, các thành viên của hội khiêu vũ xí được khoảng trống trước sân vận động, vừa nói vừa cười luyện tập khiêu vũ.
Phó Tư Điềm nhớ tới vũ hội nội bộ của hội sinh viên vào cuối tháng năm, hỏi Thời Ý: "Cậu ở trong tổ kế hoạch của vũ hội nội bộ à?"
Thời Ý đáp: "Không phải. Cậu trong đó hả?"
Phó Tư Điềm nói: "Mình cũng không phải." Cô tò mò: "Vậy cậu... không có dự định tham gia tranh cử sao?" Nghe nói các cán sự trong tổ kế hoạch vũ hội lần này, đều là những người đến từ các ngành khác nhau có ý định tranh cử chức vụ bộ trưởng kế nhiệm.
"Không tham gia." Thời Ý điềm đạm trả lời, "Mình không có hứng thú với mấy việc này."
Câu trả lời này thật ra cũng không ngoài dự đoán. Phó Tư Điềm do dự hỏi: "Thời Ý, mình hỏi cậu một chuyện được không."
"Cậu hỏi đi."
"Mình cảm thấy, thoạt nhìn cậu cũng không giống người có hứng thú với việc của lớp?" Tuy rằng Thời Ý vẫn làm rất tốt, dẫn dắt lớp 6 rất ổn, học kỳ trước còn giành được danh hiệu chi bộ đoàn năm sao. Nhưng cô vẫn cảm thấy dựa vào tính cách của Thời Ý, chịu đảm đương chức vụ bí thư chi bộ đoàn phiền phức như vậy là một chuyện rất lạ lùng.
Thời Ý nghe hiểu, "Trước khi tranh cử, phụ đạo viên có tìm mình nói chuyện, bởi vì mình là D viên (Đảng viên) dự bị."
"Nên cậu đồng ý?"
"Không có." Cô ấy cũng không phải là người sẽ vì những người không quan trọng mà miễn cưỡng chính mình. "Là vì sau khi mẹ mình biết, bảo mình thử xem sao."
Lúc đó thế giới của cô ấy sụp đổ đến nghiêng trời lệch đất, Phương Nhược Hoa lo lắng, sợ cô ấy một mình sẽ nghĩ ngợi lung tung, khích lệ cô ấy tham gia nhiều vào cuộc sống của một sinh viên.
Nhớ lại khoảng thời gian hỗn loạn kia, tâm trạng Thời Ý lại bắt đầu như sóng cuộn, sự sảng khoái phớt lên mặt dường như cũng bị tiêu tan vài phần.
Không khí yên lặng hai giây, Thời Ý phát hiện, không phải ảo giác, gió thật sự đã nhỏ đi nhiều, bởi vì tốc độ đạp xe của Phó Tư Điềm đang chậm lại – đây là một đoạn đường dốc.
"Để mình leo xuống." Thời Ý đề nghị.
Phó Tư Điềm thở dốc: "Không sao đâu, mình đạp lên được."
Thời Ý níu lấy vạt áo cô: "Cậu dừng xe." Động tác như muốn nhảy xuống khỏi xe.
Phó Tư Điềm vội vàng luống cuống dừng xe.
Chân Thời Ý chạm xuống mặt đất, nương theo ánh đèn đường mờ nhạt, nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Phó Tư Điềm, trên trán rịn chút mồ hôi. Rõ ràng là đang thể hiện.
Phó Tư Điềm đẩy xe, Thời Ý đi bên cạnh cô, qua khỏi đoạn đường dốc, Phó Tư Điềm mong đợi nhìn Thời Ý.
Thời Ý lại đổi ý: "Cũng không xa, tụi mình đi bộ về đi."
Phó Tư Điềm tiu nghỉu: "Là ngồi không thoải mái hay sao?" Ngồi xe đạp lâu dễ khó chịu.
Thời Ý nhíu mày, chợt tâm huyết dâng trào: "Cậu thử đi rồi biết."
"Hả?"
"Mình đạp, cậu ngồi."
Vẻ mặt Phó Tư Điềm kinh ngạc. "Không.... Không phải cậu không biết đạp xe hay sao?"
Thời Ý bình tĩnh: "Bây giờ có thể học."
Phó Tư Điềm: "..." Cô do dự hai giây, thỏa hiệp: "Vậy cậu học trước, học xong thì chở mình sau?"
Thời Ý gật đầu, nắm lấy tay lái trong tay Phó Tư Điềm, ung dung ngồi lên. Chân cô ấy dài, lúc giẫm xuống đất, cả chiếc xe đều rất ổn định.