Đây là lần đầu tiên hai người họ cùng ngồi trên tháp, khiến Chi Đồng và Hỉ Nhi trố mắt nhìn nhau.
Thẩm Tẫn Hoan cầm ấm trà lên rót một chén cho Thẩm Khuynh Ninh, “Thường ngày Nhị tỷ không tới tìm muội nói chuyện, sao hôm nay lại tới?”
“Tới tìm muội làm gì? Để muội chọc tức rồi đánh một trận à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Khuynh Ninh kêu lên trà nóng rồi nói, “Đánh xong còn phải về chịu phạt.”
Thẩm Tẫn Hoan cong môi cười, “Vậy sau này để muội tới tìm tỷ, có phải tỷ thấy muội tốt nên đại nhân đại nghĩa không nhớ lỗi của tiểu nhân đúng không?”
Thẩm Khuynh Ninh gãi đầu, kinh ngạc quay đầu nhìn Chi Đồng: “Sao muội ấy lại thông minh vậy?”
Chi Đồng che miệng cười nói:
“Tam cô nương hiểu chuyện, Nhị cô nương không vui sao?”
Thẩm Khuynh Ninh nuốt nước bọt nói:
“Vui thì vui, nhưng nếu sau này không có ai đấu võ mồm với ta nữa, ta sẽ buồn chết mất.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tỷ cũng thật khó hầu hạ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Tẫn Hoan khẽ hừ một tiếng.
“Xuân Lâm và Bình Nhi suýt chút nữa hại chết muội, hôm nay tỷ tức giận nên mới ra chủ ý tàn nhẫn đó.”
Thẩm Khuynh Ninh nhấp một ngụm trà, hình như không cam lòng.
“Muội biết, nhưng Nhị tỷ mời Tuân Chi đến vì muội, muội không biết phải cảm tạ thế nào.”
Thẩm Tẫn Hoan cười nhạt, đáp lời nàng.
Kiếp trước, Thẩm Tẫn Hoan không gọi Thẩm Khuynh Ninh là Nhị tỷ.
Thẩm Khuynh Ninh cũng sửng sốt một lát, nhướng mày nói thẳng:
“Muội nghe lời như vậy lại khiến tỷ muốn trói Tuân lão nhân tới khám cho muội đó.”
Thẩm Tẫn Hoan bật cười thành tiếng:
“Tuân Chi sống hơn phân nửa đời người, cũng chỉ sợ mình tỷ.”
Thẩm Khuynh Ninh không đáp, nhấp từng ngụm trà, thấy khói trắng trên trà không còn nữa, đột nhiên nói một câu:
“Lúc muội bị bệnh, Ngũ cô nương Mộ gia tới thăm muội, bị tỷ chọc tức ngăn lại ngoài phủ.”
Ngũ cô nương mà Thẩm Khuynh Ninh nhắc tới chính là bạn từ nhỏ của Thẩm Tẫn Hoan - thiên kim của Binh bộ Thượng thư Mộ Viên Dung, Mộ Khinh Hàn.
Mộ gia có sáu nhi tử, chỉ có mình Mộ Khinh Hàn là nữ nhi, Mộ lão gia vô cùng cưng chiều. So với năm nhi tử kia, quả thực là khác nhau một trời một vực. Trong thời đại trọng nam khinh nữ này, Mộ Viên Dung cũng được coi là một người cha kỳ lạ …… Cho nên cũng cưng chiều được một nữ nhi tính tình y hệt.
Tính Mộ Khinh Hàn ngay thẳng, y hệt Thẩm Khuynh Ninh. Tuy có đầu óc dụng binh đánh giặc và giỏi bàn binh thuật, nhưng lại không độc miệng bằng một phần vạn Thẩm Khuynh Ninh. Cho nên Thẩm Khuynh Ninh nói Mộ Khinh Hàn bị tỷ ấy chọc tức, quả thực Thẩm Tẫn Hoan có thể tưởng tượng ra được tình huống lúc ấy.
Về phương diện khiến người khác nghẹn lời, Thẩm Tẫn Hoan vẫn rất tin tưởng Thẩm Khuynh Ninh.
Thẩm Tẫn Hoan cố nhịn cười, vô cùng khó khăn nói mấy chữ:
“Khinh Hàn có nói gì không?”
Thẩm Khuynh Ninh vẫn lạnh nhạt như hoa cúc:
“Nàng ta không nói gì.”
Thật là lạ.
Mỗi lần Mộ Khinh Hàn tới tìm Thẩm Tẫn Hoan, nhất định sẽ nói một tràng. Cho nên Thẩm Khuynh Ninh nói Mộ Khinh Hàn không bảo gì, Thẩm Tẫn Hoan cũng không tin.
Thẩm Tẫn Hoan định hỏi vài câu, không hiểu tại sao lại phải ngăn Mộ Khinh Hàn ngoài phủ, nhưng thấy Thẩm Khuynh Ninh không nhanh không chậm, nên vẫn bình tĩnh chờ.
Sau khoảng nửa chén trà nhỏ, Thẩm Khuynh Ninh nháy mắt ra hiệu cho Chi Đồng, đám hạ nhân liền lui ra ngoài.
Thẩm Tẫn Hoan dừng động tác uống trà.
“Tóm lại là bắt đầu từ hôm nay, muội bớt qua lại với mấy cô nương thế gia đó đi, dù Mộ đại nhân có quan hệ tốt với nhà chúng ta, nhưng cũng không biết tâm tư của những người trong Mộ phủ.”
Thẩm Khuynh Ninh nhỏ giọng như là tự nói cho mình nghe, nhưng Thẩm Tẫn Hoan nghe rất rõ.
Thẩm Tẫn Hoan vuốt thân chén, rũ mi suy nghĩ ẩn ý trong đó.
Thẩm Khuynh Ninh tiện tay dời đĩa hoa quả khô qua, cầm một quả long nhãn lên bóc.
“Chẳng lẽ là bên ngoài xảy ra chuyện sao?”
Thẩm Tẫn Hoan bình tĩnh nói.
Động tác bóc vỏ của Thẩm Khuynh Ninh cứng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Tẫn Hoan, khóe miệng lộ ra vẻ khinh thường:
“Coi như là muội đoán đúng rồi, tỷ nói cho muội nghe, nhưng muội không được hỏi lại người khác.”
khóe miệng Thẩm Tẫn Hoan cong lên, từ trước đến nay Thẩm Khuynh Ninh không như này, cho dù có chuyện trọng đại thì cũng không ngồi trên tháp như bây giờ. Nếu không phải là chuyện khiến Thẩm Khuynh Ninh thật sự khó mở miệng nên mới lằng nhằng mất nửa ngày
Nghĩ vậy, nàng chỉ tò mò Thẩm Khuynh Ninh biết điều gì.
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, tỷ cảm thấy bên trong có rất nhiều chuyện không rõ.”
Thẩm Khuynh Ninh nhíu mày nói.
“Tỷ cứ từ từ nói,