Ngoài cửa vang lên tiếng động lớn, cảm giác giống như một thứ gì đó rất nặng rơi xuống. Tiếng động lớn đến mức đánh thức cả Chu Bình, hoảng hốt kéo chăn ngồi dậy, ngơ ngác tìm kiếm nguồn phất ra âm thanh. Đến khi nhìn ra cửa sổ mới phát hiện những đợt cát cuồn cuồn đánh vào cửa sổ phòng nàng. Những đợt cát không lớn không nhỏ va vào cửa sổ liền rơi xuống.
Chu Bình tỉnh ngủ hẳn, chậm chạp di chuyển đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Nàng rời đi gấp không kịp báo tin cho ai sợ rằng mọi người sẽ lo lắng, nhất là Thái tử biểu tỷ nàng ấy hẳn cuống cuồng như bị ai dí lửa vào mông.
Lại một đợt cát đập mạnh vào cửa sổ, không gian tĩnh lặng bị phá vỡ thành từng mảnh vụn.
Chu Bình siết chặt cạnh cửa sổ, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng thấy qua bão cát, lần này thật sự bị doạ sợ. Tiếng gió thổi nặng nề len lỏi qua khe cửa mùi ẩm lạnh của đất. Chu Bình nhìn một lúc lâu cảm thấy buồn ngủ, trang viên này kiên cố như vậy hẳn sẽ không gặp nguy hiểm.
Chợt từ đằng xa xuất hiện một bóng trắng di chuyển nhanh về phía trang viên. Bụi cát bị vó ngựa thổi tung mù mịt, Chu Bình mạc danh kỳ diệu áp sát người vào cửa sổ, nơi này ít người lai vãng bạch y nhân nửa đêm chạy đến đây làm gì?
Có khi nào nàng gặp quỷ rồi không!?
Chu Bình bất tri bất giác rùng mình, hoảng hồn khiếp vía ngồi thụp xuống ôm đầu lẩm bẩm: “Đừng có đến! Đừng có đến a!”
Tiếng vó ngựa vàng ngày càng lớn, Chu Bình luống cuống bò trở về giường, sợ đến mức suýt khóc thành tiếng. Bất quá chỉ một lúc sau không còn nghe thấy nữa, Chu Bình ở dưới gầm giường ngừng run rẩy, tròn xoe mắt nhìn khung cửa sổ bị gió cát đập inh ỏi.
Lẽ nào quỷ đi rồi?
Nghi hoặc bò ra khỏi gầm giường, lết hết dũng khí tiếp cận cửa sổ. Đến khi nhận rõ là ai liền mừng rỡ hét toáng lên, dùng hết sức bình sinh đem cửa đổ mở ra.
“Ly Tranh!”
Mộ Dung Ly Tranh còn đang phân vân không biết phải đi đường nào thì nghe thấy tiếng gọi của Chu Bình, không chút do dự liền quay đầu lại: “Bình nhi?”
Chu Bình bám vào bệ cửa sổ leo ra ngoài, đúng lúc cát thổi ập vào mặt: “Khụ khụ, ngươi làm sao đến được đây? Không phải cửa thành đã đóng từ sớm rồi sao?”
“Ta theo dấu bánh xe trên đất mà đi đến đây.”
“Dấu bánh xe?”
“Phải.” Mộ Dung Ly Tranh lưu loát giữ dây cương nhảy xuống ngựa: “Hoa văn trên bánh xe hoàng cung khác với người thường.”
“Nhưng ngươi đến đây làm gì?”
“Ta…” Mộ Dung Ly Tranh tìm không được lời giải thích, đành hỏi ngược lại nàng: “Sáng giờ nàng đi đâu?”
“Ta đi cùng với Thái Bối quận chúa.” Chu Bình khoát tay ngăn cản Mộ Dung Ly Tranh tiếp tục hỏi: “Chuyện dài lắm chúng ta nói sau đi, ta chỉ ngươi đường vào nhà.”
Chu Bình nhanh nhẹn dẫn Mộ Dung Ly Tranh đi vòng ngược lại, hướng dẫn nàng chỗ để ngựa rồi cùng nhau trở về phòng nàng.
Phòng ốc một mảng tối đen như mực, Chu Bình tìm kiếm hộp lửa đốt nến lên, không quên chạy đi đóng cửa sổ lại. Toàn bộ ngoạ phòng bừng sáng, lúc này Chu Bình mới hiện y phục của Mộ Dung Ly Tranh dính đầy cát, bẩn không chịu được.
“Ly Tranh, y phục của ngươi…”
Mộ Dung Ly Tranh nhìn xuống y phục dính đầy cát, hai chân mày nhíu chặt bất mãn: “Bẩn từ lúc nào nhỉ?”
“Có lẽ là lúc ngươi trên đường đến đây.” Chu Bình đi tìm trong rương một bộ y phục mới đưa cho nàng ấy: “Ngươi tắm rửa rồi mặc bộ y phục này.”
Mộ Dung Ly Tranh nheo mắt: “Y phục của nàng làm sao ta mặc vừa?”
“Vậy phải làm sao đây?”
“Không sao.”
“Không được, hay là ngươi cởi ngoại bào bẩn ra đi, trung y vẫn chưa bẩn đâu.”
Mộ Dung Ly Tranh máy móc làm theo, quả đúng là chỉ có ngoại bào bị bẩn thôi, trung y và lý y vẫn sạch sẽ không sao cả. Chu Bình cầm lấy ngoại bào của Mộ Dung Ly Tranh giũ giũ mấy cái cho bớt cát, bất quá chẳng khá lên chút nào.
“Ngươi đi tắm đi, ngoại bào của ngươi để ta lo cho, à, phải nhớ gội đầu nhé.”
Mộ Dung Ly Tranh gật đầu, nhanh chóng vòng ra phía sau bình phong tắm rửa gội đầu. Chu Bình đem ngoại bào của Mộ Dung Ly Tranh đặt vào một cái thau nhỏ, nàng định sáng sớm mai sẽ giúp đối phương giặt sạch ngoại bào.
Trời đêm lạnh lẽo, bão cát ùn ùn kéo đến, suốt đêm vỗ vào cửa sổ ầm ĩ không dứt. Chu Bình không biết đến khi nào bão cát tan nhưng nàng biết chắc sau khi bão tan Tây Kha vương sẽ sai người đi tìm kiếm Sở Ngọc Bảo. Trước đây Chu Bình đối với Sở Ngọc Bảo không có bao nhiêu thiện cảm, nhưng lâu dài tiếp xúc nàng cảm thấy Sở Ngọc Bảo cũng không đáng ghét như nàng nghĩ. Chung quy chỉ là một cô nương ngốc khổ sở vây khốn bản thân trong mật ngọt ái tình.
Chu Bình quay lại rương y phục kiếm một mảnh vải sạch, sau đó mang đến chỗ bình phong nói vọng vào.
“Ly Tranh, vải sạch đây này.”
Đợi rất lâu cũng không nghe thấy tiếng trả lời, Chu Bình nghi hoặc tiến vào xem thử, có khi nào Mộ Dung Ly Tranh ngủ quên trong lúc tắm không?
Vừa bước vào lập tức mảnh vải trên tay rơi xuống đất, hốt hoảng lấy hai tay bưng kín miệng: “Ly Tranh ngươi!”
Mộ Dung Ly Tranh hoảng thủ hoảng cước đem y phục mặc lại cẩn thận, không may mặt vải cọ xát với vết thương nảy sinh một trận đau đớn.
“Ngươi bị thương lúc nào vậy?”
“Bị thương ngoài da thôi, không đáng ngại.”
Vết thương này là do lúc chạy khỏi thành tạo ra, khi đó cổng thành hạ xuống rất nhanh, nàng may mắn rời đi kịp nhưng không may bị cọc gỗ cắt một đường ở bả vai. Tuy lướt nhanh qua nhưng vết thương rất sâu, máu chảy ồ ạt thấm ướt toàn bộ lý y.
Chu Bình tuy không hiểu nhiều về y thuật nhưng nhìn một cái liền biết rất nghiêm trọng.
“Ngươi đưa vết thương cho ta xem.”
“Nàng ra ngoài đi.”
“Ta nói đưa vết thương cho ta xem!”
Mộ Dung Ly Tranh đưa mắt nhìn sang chỗ khác, không có trả lời.
Chu Bình nổi giận chạy đến hung hăng kéo y phục của Mộ Dung Ly Tranh , lo lắng xem xét vết thương của nàng. Da thịt trắng như tuyết bị cắt rách một đường, máu đỏ trên nền da thịt trắng đặc biệt chói mắt.
“Có đau lắm không?”
“Không sao.”
“Chảy máu nhiều như vậy lại nói không sao.” Chu Bình khẩn trương nhìn ngó xung quanh: “Giờ lại đang có bão, làm sao tìm lang trung cho ngươi đây?”
“Không cần lo lắng, vết thương này ta có thể xử lý được!”
“Xử lý?”
Chu Bình nghĩ ngợi một chốc liền chạy ra ngoài lấy hộp gỗ nhỏ nàng đặt trên bàn mang vào phòng.
Trong hộp cất những bình sứ nhỏ đựng thuốc, còn có cả băng vải.
“Khi ta còn nhỏ mẫu vương thường xuất chinh dẹp loạn, những lúc như thế mẫu vương luôn thương tích đầy người, ta phải cùng mẫu phi giúp nàng trị thương. Vì vậy ta thường mang theo thứ này để khi mẫu vương thụ thương có cái mà dùng ngay.”
Chu Bình đem dược cao trong bình đổ lên vết thương Mộ Dung Ly Tranh: “Ráng chịu một chút, thứ này cầm máu rất tốt.”
Mặt Mộ Dung Ly Tranh thoáng trắng bệch nhưng vẫn không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
“Ngươi cẩn thận đừng để vết thương đụng trúng nước.”
Chu Bình đột nhiên sực nhớ ra một chuyện: “Nhưng không chạm nước làm sao tắm nhỉ?”
Mộ Dung Ly Tranh liếc nhìn nàng: “Ta có thể dùng vải lau người, nàng đi ra ngoài được rồi.”
“Không được, lỡ ngươi không cẩn thận để nước đụng trúng vết thương thì sao?” Chu Bình không chút do dự xắn tay áo: “Để ta giúp ngươi.”
“Ách, không cần đâu.”
“Ngồi yên đi!”
Chu Bình vòng ra sau bình phong dùng chậu múc một ít nước mang ra ngoài, sau đó đem vải sạch nhún vào chậu nước: “Ngươi cởi y phục ra đi.”
“Cái này…”
“Ta với ngươi đều là nữ nhân, có gì phải sợ?”
Mộ Dung Ly Tranh bất đắc dĩ thở dài, chậm chạp đem y phục cởi xuống, đồng thời ngồi xoay lưng lại với nàng. Chu Bình cẩn thận giúp Mộ Dung Ly Tranh lau người, còn sợ bản thân mạnh tay làm tổn thương da