Đến chiều hôm sau Chu Bình mới mệt mỏi tỉnh dậy, đưa mắt nhìn quanh phòng lại không thấy Mộ Dung Ly Tranh đâu cả. Trong lòng có chút hụt hẫng, Ly Tranh không ở bên cạnh nàng lại đi đâu rồi?
Chu Bình chui rúc vào góc giường, đem chăn phủ kín cơ thể, dáng vẻ không khác tiểu hài tử bị bỏ rơi.
Vừa vặn Mộ Dung Ly Tranh đẩy cửa bước vào, trông thấy Chu Bình trốn trong khăn thút thít khóc liền đặt vội chén thuốc xuống bàn chạy đến đem nàng ôm ra ngoài.
“Gặp ác mộng sao?”
“Không có.”
“Vậy sao lại khóc?”
“Ta nghĩ ngươi bỏ rơi ta, không cần ta nữa.”
Mộ Dung Ly Tranh phì cười, kéo thấp chăn xuống cho Chu Bình dễ thở: “Ngốc tử, ta sao có thể không cần nàng?”
“Nhưng ngươi không ở bên cạnh ta.” Chu Bình khịt khịt mũi, đáng thương lẩm bẩm: “Tỉnh dậy không thấy ngươi, ta thật sự rất sợ.”
Lưu loát bước xuống giường lấy chén thuốc, một đường quay về bên cạnh nàng, duỗi tay xoa đầu dỗ dành: “Ta đi nấu thuốc cho nàng.”
“Ta không có bệnh.”
“Đây không phải thuốc trị bệnh, là thuốc bổ, nàng gầy như vậy phải uống nhiều thuốc bổ một chút.”
“Chỉ một chút thôi nha.”
“Được rồi, nàng mau uống đi kẻo nguội.”
Chu Bình cầm lấy chén thuốc, mặt nhăn như mặt khỉ nhưng vẫn ngoan ngoãn đem thuốc đắng nuốt xuống cổ họng. Uống được nửa chén muốn trả lại, Mộ Dung Ly Tranh liền khoác tay ngăn cản.
“Uống thêm chút nữa đi.”
Chu Bình đành phải uống hết, đưa chén thuốc rỗng cho Mộ Dung Ly Tranh, đáng thương lè lưỡi: “Đắng chết.”
Mộ Dung Ly Tranh phì cười, lấy trong tay áo một viên kẹo đường đẩy vào miệng nàng.
“Ngọt~”
“Nghỉ ngơi nữa không? Hay ta đưa nàng đi dạo?”
“Đi dạo, ta lâu rồi chưa tiếp xúc với ánh sáng.”
Mộ Dung Ly Tranh không chút do dự khom người bế Chu Bình lên.
Chu Bình oai oái hét to: “Sao lại bế.”
“Nàng nghĩ có thể đi được sao?”
Chu Bình đỏ mặt đảo mắt nhìn sang nơi khác, nhiệt tình đêm qua đem toàn bộ sức lực rút sạch, tay chân thì tê mủi, thắt lưng đau đến không di chuyển.
Mộ Dung Ly Tranh nhanh chóng bế Chu Bình ra ngoài, dùng chân mở cửa, ánh sáng mãnh liệt tràn vào trong phòng. Chu Bình nâng tay che mắt lại, ngón tay hơi di chuyển, ánh nắng nhạt nhòa phủ lên đôi bàn tay trắng nõn xanh xao.
Trải qua bao nhiêu chuyện, đón bao nhiêu ánh sáng, chỉ có ánh sáng này khiến Chu Bình cảm thấy có ý nghĩa nhất.
Yếu ớt xoay lại nhìn Mộ Dung Ly Tranh, cuối cùng nữ nhân này cũng thuộc về nàng. Mái tóc ngân bạch, cái cổ cao kiêu hãnh, thân thể cao gầy toàn bộ đều là của nàng, trong lòng sinh ra một tia kiêu ngạo nho nhỏ.
Phát hiện ánh mắt của Chu Bình, Mộ Dung Ly Tranh nghi hoặc: “Sao thế?”
Chu Bình nghịch ngợm nháy mắt: “Đẹp như vậy không cho ta nhìn?”
“Ngốc tử.”
“Ta không có ngốc!”
“Ân, nàng không có ngốc.”
“Vậy sao ngươi cứ gọi ta là ngốc tử?”
“Nàng không ngốc sao lại hỏi ta?”
“Ách…”
Chu Bình gãi đầu, nàng có cảm giác mình vừa bị lừa?!
Ra đến cửa, Mộ Dung Ly Tranh thả Chu Bình xuống đất cùng nhau đi dạo, nắng chiều buông xuống đổ bóng trên nền đất lạnh lẽo.
Chu Bình không ngờ mấy ngày không ra ngoài, bên ngoài lại náo nhiệt như vậy, chỉ đông chỉ tây bắt Mộ Dung Ly Tranh mua cho mình. Mà Mộ Dung Ly Tranh một tiếng than phiền cũng không, ngoan ngoãn đi mua cho Chu Bình tha về đủ thứ đồ linh tinh.
Chu Bình một tay cầm kẹo hồ lô, tay kia cầm kẹo đường, vui vẻ cười đến híp mắt!!
“Ly Tranh ăn không?”
“Không, ta không thích đồ ngọt.”
Chu Bình làm như không nghe thấy, lấy một viên kẹo đường đưa đến bên miệng Mộ Dung Ly Tranh: “Bảo bối a nào~”
Mộ Dung Ly Tranh dở khóc dở cười, ngoan ngoãn mở miệng. Kẹo đường này độ ngọt vừa phải, ăn rất vừa miệng. Chu Bình dùng răng kéo viên kẹo hồ lô ra, ngậm trong miệng thật lâu rồi thè lưỡi đẩy viên kẹo đến miệng Mộ Dung Ly Tranh.
Trong lòng Chu Bình đắc ý cười, Mộ Dung Ly Tranh nổi tiếng khiết phích, làm như vậy nhất định sẽ doạ chết đối phương. Vạn vạn không ngờ Mộ Dung Ly Tranh lại không ngại bẩn, cúi xuống ăn viên kẹo hồ lô sẵn tiện hôn lên môi nàng.
Chu Bình sửng sốt, đánh vào ngực Ly Tranh hai cái, trừng mắt: “Xấu xa!”
“Do nàng không ngoan trước.” Mộ Dung Ly Tranh liếm môi dưới, giảo hoạt kề sát mặt đến: “Môi nàng còn ngọt hơn cả kẹo.”
“Xảo ngôn!”
Vừa vặn Chu Bình bắt gặp một người cực kì quen mắt, vội níu tay Mộ Dung Ly Tranh hô to: “Ly Tranh, là Thư Vũ đúng không?”
Mộ Dung Ly Tranh nhìn theo hướng tay của Chu Bình, địa phương kia là một cầm quán nhỏ, Hoắc Thư Vũ đang ở trên lầu nói chuyện với ai đó.
Chu Bình nheo mắt nhìn người mà Hoắc Thư Vũ nói chuyện, hai chân mày nhíu chặt lại: “Ly Tranh, ta thấy người này có chút quen…”
Không biết Chu Túc Nhi từ đâu xuất hiện, lù lù thì thào: “Mau lên đó xem thử đi, nàng ta chính là Quang Minh công chúa đấy.”
“Sao?”
Mộ Dung Ly Tranh siết chặt nắm tay: “Cuối cùng cũng tìm được rồi!”
Chu Bình vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra: “Chuyện gì thế?”
“Ả là người chủ mưu bắt cóc ngươi đó.”
Chu Bình trước kinh ngạc sau lại tức giận giậm mạnh chân xuống đất: “Thảo nào ta lại cảm thấy quen, trong mơ hồ thấy ả nói chuyện với hai hắc y nhân, ta còn tưởng mình nhìn lầm nữa.”
“Mau lên đó đi.”
Ba người nhanh chóng đi vào trong cầm quán, nha hoàn bên trong lập tức ngăn cản.
“Xin lỗi khách quan nhưng hôm nay bổn tiệm không tiếp khách.”
Chu Túc Nhi khoác tay ngăn cản: “Thái tử Liên Hạ, có hẹn với Quang Minh công chúa.”
“Vậy mời điện hạ đi vào.”
“Không có lệnh của ta không ai được phép lên làm phiền ta cùng Quang Minh công chúa nói chuyện.”
“Vâng.”
Dặn dò xong Chu Túc Nhi liền cùng hai người đi lên lầu, không khó để tìm ra được căn phòng Quang Minh công chúa và Hoắc Thư Vũ đang ở.
Chu Túc Nhi dựa vào cửa lắng tai nghe động tĩnh bên trong.
“Bản công chúa cứ nghĩ nàng không đến nữa.”
Hoắc Thư Vũ ngồi yên bất động, hàng mi dài rung động, một mực cắn chặt môi dưới.
“Nào, sao lại không nói gì?”
Quang Minh công chúa lưu loát nâng cằm nàng châm chọc: “Múa cho bản công chúa xem đi, khúc bạch liên thuỷ mà nàng thích nhất.”
Hoắc Thư Vũ yếu ớt thở dài, đảo mắt nhìn sang chỗ khác: “Giả Phong người nói đi, người muốn ta phải làm gì ngươi mới buông tha?”
“Bản công chúa chỉ muốn xem nàng múa.”
Giả Phong đem bình rượu đổ lên người Hoắc Thư Vũ, cười cợt nói lớn: “Nào, múa đi.”
Hoắc Thư Vũ hít một hơi thật sâu, chậm rãi đứng dậy nhẹ nhàng khởi vũ.
Tay áo trắng phiêu bồng, chân váy lay động, rượu trên người theo điệu múa mà rơi xuống hóa thành bọt biển. Giả Phong xem đến ngây người, môi mấp máy nói gì đó, lại không thoát ra từ nào cả.
Xem đến nửa chừng, Giả Phong đứng dậy, dùng sức kéo mạnh y phục Hoắc Thư Vũ xuống ném mạnh nàng xuống giường.
“Không!! Giả Phong, đừng mà!”
“Nàng nghĩ có thể dễ dàng thoát khỏi bản công chúa như vậy sao? Bản công chúa nói cho nàng biết dù nàng đi đến đâu bản công chúa đều có thể tìm được nàng, khiến nàng sống không bằng chết!”
“Ta xin ngươi Giả Phong! Đừng mà!”
Chu Bình vội che mắt lại, hốt hoảng đè thấp giọng: “Đúng là cầm thú mà, s-sao có thể làm như vậy với một nữ tử yếu đuối chứ?”
“Kẻ như ả không đáng được sống!”
Chu Túc Nhi giữ lấy vai nàng ngăn cản: “Đừng làm bậy, chúng ta ra ngoài nói trước đi.”
Rời khỏi cầm quán, Chu Túc Nhi dẫn hai người đến một tửu lâu cách đó không xa. Ba người lên nhã gian ngồi