Trời nắng chói chang trên đỉnh đầu, tay cầm quạt lụa phe phẩy quạt mà hai bên má vẫn ướt đẫm mồ hôi. Trời càng lúc càng nóng, Chu Bình đợi hơn hai canh giờ không thấy nửa cái bóng của Hoắc Thư Vũ, trong lòng nghi ngờ bị biểu tỷ đáng ghét lừa gạt.
Giận dữ dúi quạt lụa vào tay Mộ Dung Ly Tranh: “Không đợi nữa! Đợi nữa chắc ta bị nắng nóng thiêu thành heo quay mất!”
“Vậy chúng ta đến trà quán nghỉ ngơi.”
Mộ Dung Ly Tranh xoay người định đi phát hiện Chu Bình không có đi theo liền quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”
Chu Bình nũng nịu dang tay: “Ôm!”
Quán trà cách các nàng chưa đến mười bước chân nha đầu ngốc này vẫn muốn nàng ôm?!
Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng Mộ Dung Ly Tranh vẫn đi đến ôm Chu Bình đến trà quán. Lão bản đứng quầy chờ mãi không có khách đến, thấy hai người bước vào liền như bắt được vàng niềm nở chạy ra đón.
“Cô nương làm sao thế? Đau chân sao? Có cần ta gọi lang trung không?”
“Không cần đâu.” Mộ Dung Ly Tranh cẩn dực đặt Chu Bình ngồi xuống ghế, thuận miệng trả lời lão bản: “Mang một bình trà ra đi.”
“Khách quan muốn dùng loại trà nào?”
Chu Bình liếc nhìn những bình trà bày đẹp mắt trên quầy, hiếu kì chỉ vào bình trà màu đỏ tương đối nổi bật: “Cái đó là trà gì?”
“À, là Bạch Liên Hương.” Lão bản vui vẻ giới thiệu: “Bạch Liên Hương chỉ có duy nhất ở Du Long thành không nơi nào khác có được đâu.”
“Vậy cho ta một bình đi.”
Lão bản lập tức chạy vào lấy một bình trà Bạch Liên Hương cho hai người.
Chu Bình châm một chén uống thử, vị trà thanh mát, hương bạch liên thoang thoảng trong khoang miệng. Nước trà chạm vào đầu lưỡi có vị đắng nhẹ, khi nuốt xuống lại ngọt thanh ở cổ họng, quả nhiên là chiêu bài của Du Long thành.
“Ta muốn mua về, lấy ta một trăm cân.”
Mặt lão bản lộ ra tia khó xử: “Cô nương không phải người Du Long thành phải không?”
“Có gì sao?”
“Cô nương không biết Bạch Liên Hương này vốn không phải muốn bán là có thể bán, mỗi năm chỉ được mua tối đa ba mươi cân mà thôi.”
“Sao lại ít thế?”
“Bạch Liên Hương vốn được trồng xung quanh một cái hồ lớn, gọi là Bạch Liên hồ. Nước trong hồ vốn trong xanh ngọt mát nên khi tưới vào cây trà sẽ mang mùi vị thơm ngọt tuyệt vời, không lá trà nơi nào có thể có được vị ngon như thế. Bất quá hồ nước này rất nhỏ, mỗi năm đều dựa vào nguồn nước này tưới cây trà, nếu trồng quá nhiều không đến hai năm nước trong hồ sẽ cạn sạch. Vì thế Quang Minh công chúa mới hạ lệnh nghiêm cấm bán loại trà này phổ biến. Mà bản thân Bạch Liên Hương không thể để quá ba ngày, qua ba ngày trà chỉ còn lại vị đắng chát, một đằng thuế cao một đằng khó bảo quản nên không nhiều người nhập trà về bán.”
Chu Bình không khỏi tiếc nuối, trà ngon như vậy nàng cũng muốn mua về cho mẫu vương và mẫu phi dùng thử.
Mộ Dung Ly Tránh thấy nàng rầu rĩ liền nói: “Chi của Tốn Lãng sơn trang có mặt ở Khương quốc, ta cũng có thể mua Bạch Liên Hương về.”
“Nhưng từ Khương quốc về Liên Hạ rất xa, chỉ sợ về đến thì trà không thể uống được nữa.” Chu Bình xua tay cự tuyệt: “Có dịp ta cùng mẫu vương và mẫu phi đến Khương quốc một chuyến, không tin không uống được Bạch Liên Hương.”
Chợt phát hiện đối diện có một người đặc biệt quen mắt, Chu Bình nheo mắt nhìn kĩ lần nữa, quả nhiên là Hoắc Thư Vũ. Đối phương vẫn mặc bộ tố y trang nhã, tay áo phiêu bồng cất giấu cả bầu trời lộng gió, gương mặt thanh tú dù điểm trang nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ thu hút tất cả ánh nhìn xung quanh.
“Ly Tranh đợi ở đây, ta đi gặp nàng trước, khi ta ra hiệu thì ngươi mới đến nha!”
Mộ Dung Ly Tranh chưa kịp trả lời thì Chu Bình đã chạy mất.
Một đường lách phải lách trái chạy đến trước mặt Hoắc Thư Vũ, Chu Bình hùng hổ vung tay ngăn cản không cho nàng tiếp tục đi: “Ngươi phải đền cho ta!”
Hoắc Thư Vũ kinh hãi lùi về vài bước, ngơ ngác nhìn Chu Bình từ trên xuống dưới: “Cô nương có gì nhầm lẫn thì phải, ta không hề quen biết ngươi.”
“Ngươi còn dám quên ta?” Chu Bình giả vờ ủy khuất dùng tay áo chà lau khoé mắt đến đỏ bừng lên: “Ngươi lần trước cưỡng hôn ta không nhớ sao?”
“Cưỡng hôn?”
Hoắc Thư Vũ cuối cùng cũng nhận ra nàng, hoảng hốt cúi đầu nhận tội: “Ta thành thật xin lỗi, lần đó ta thật sự không cố ý vì tình thế cấp bách nên mới mạo phạm cô nương.”
“Ngươi nghĩ xin lỗi là xong sao?”
Chu Bình bày ra điệu bộ hung dữ chèn ép Hoắc Thư Vũ: “Ngươi có biết lần đó ngươi cưỡng hôn khiến thê tử ta giận đến thế nào hay không? Nàng đến mặt ta còn không thèm nhìn, còn mắng ta một trận nữa!”
“T-Thê tử?”
Hoắc Thư Vũ kinh ngạc nói không nên lời chỉ biết mở to mắt nhìn Chu Bình.
“Ngươi nhìn như vậy là có ý gì? Ta có thê tử không được sao?”
“Ách, không phải, không phải.”
Hoắc Thư Vũ lấy trong tay áo một túi bạc đặt vào tay Chu Bình: “Nhiêu đây có đủ hay không?”
Chu Bình tức giận hất tay Hoắc Thư Vũ: “Ngươi nghĩ ta rẻ tiền thế sao?”
“Ta, nhưng ta không biết lấy gì để chuộc lỗi cả, ta…”
Chu Bình chỉ chờ có thể, nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Dung Ly Tranh nháy mắt.
Mộ Dung Ly Tranh liền từ quán trà đối diện đi đến, vốn đã nghe hết cuộc trò chuyện của hai người: “Ta không biết ở Khương quốc chuộc lỗi như thế nào, nhưng ở chỗ chúng ta chuộc lỗi chính là nghe theo lời của người bị hại, làm theo lời họ đến khi nào họ chịu tha lỗi thì thôi.”
Hoắc Thư Vũ có chút lúng túng: “Ta…”
“Thê tử của ta có võ công đấy, ngươi không nghe nàng liền đánh ngươi gọi cha gọi mẹ luôn!”
Mộ Dung Ly Tranh lén lút thở dài, nàng mới không có hung dữ như vậy.
“Vậy hai vị muốn gì?”
“Không làm khó ngươi, bọn ta nghe nói ngươi khiêu vũ rất tốt, đặc biệt là khúc Thủy Bạch Liên. Ngươi có thể đưa bọn ta về cầm quán của ngươi khiêu vũ cho bọn ta xem hay không?”
“Thủy Bạch Liên?” Hoắc Thư Vũ kinh hãi mở to mắt, sau lại lảng tránh nhìn sang nơi khác: “Ta không biết khúc vũ đó.”
Chu Bình thoáng kinh ngạc, chẳng phải lần trước Hoắc Thư Vũ đã khiêu vũ khúc Thủy Bạch Liên cho Quang Minh công chúa xem sao? Sao bây giờ lại nói không biết khúc vũ đó là có ý gì?
“Ta từng được thấy một người khiêu vũ khúc Thủy Bạch Liên rồi, thật sự rất đẹp nên muốn xem