Tiệc tàn là lúc trăng đã treo cao, từng người từng người lần lượt rời đi, chính điện trở về với sự yên tĩnh vốn có. Chu Bình vừa đi vừa mải mê suy nghĩ, hoàn toàn không phát hiện bên cạnh trước sau có ai.
Mộ Dung Ly Tranh vươn tay ngăn Chu Bình đâm đầu vào bồn hoa: “Một người tâm cơ sẽ không bao giờ để lộ tâm cơ của mình, người thiên chân sẽ không có tâm cơ để mà lộ.”
“Ý ngươi là tất cả thuận theo tự nhiên?”
“Thông minh.”
Chu Bình đắc ý cười: “Ta đương nhiên thông minh!”
Chu Túc Nhi và Tiểu Tuyết tách ra trở về phòng trước, còn Chu Bình và Mộ Dung Ly Tranh thì muốn đi dạo hóng mát một chút. Hai người vui vẻ dạo quanh ngự hoa viên, Chu Bình ngồi xuống dãy ghế đặt sẵn trong đình, choàng tay lên thành phóng tầm mắt ra khắp hoa viên.
Ban đêm hoa thảo phủ sắc bàng bạc rực rỡ, đủ các kì trân dị thảo, trải dài vô tận. Gió đêm mang hương hoa thổi khắp mọi nẻo khiến đêm khuya thanh tĩnh càng có ý vị.
Đương mải mê ngắm trăng cánh tay đột nhiên bị Mộ Dung Ly Tranh kéo mạnh, cả người vô thố nghiêng theo chạy ra sau mộc trụ.
“Làm gì thế!?”
Mộ Dung Ly Tranh không trả lời, yên tĩnh chỉ ngón tay ra ngoài.
Chu Bình nhìn theo hướng tay của nàng, phát hiện Khang vương và Hoắc Thư Vũ. Hai người đứng cách không bao xa dường như đang đôi co gì đó, Khang vương trong lúc kích động đã vung tay tát Hoắc thị một cái.
Mộ Dung Ly Tranh đè thấp giọng thì thầm vào tai nàng: “Đến gần hơn nghe thử nhé?”
Chu Bình khe khẽ gật đầu.
Mộ Dung Ly Tranh ôm ngang eo Chu Bình nhảy lên mái nhà, rồi lại nhảy xuống nấp sau cây cột phía sau Khang vương và Hoắc Thư Vũ.
“Cả buổi tiệc tiện nhân ngươi cùng Giả Phong liếc mắt đưa tình đừng tưởng bản vương không thấy. Bản vương không nói không có nghĩa là bản vương sợ các ngươi, nếu còn muốn hai mắt nguyên vẹn trên mặt thì đừng có liếc nhìn lung tung nữa!”
Hoắc Thư Vũ ôm gò má bỏng rát, duy trì trầm mặt không trả lời.
“Điếc sao?”
Khang vương nắm cổ tay Hoắc Thư Vũ kéo mạnh: “Ngươi không xem lời bản vương ra gì đúng không?”
Hoắc Thư Vũ đau đến mặt nhỏ nhăn thành một đoàn nhưng vẫn kiên cường không khóc: “Là ngươi bức ta gả cho ngươi! Là ngươi bức ta rời khỏi A Phong, bây giờ ngươi lại nói ta liếc mắt đưa tình?”
“Ngươi còn dám nói!?”
Khang vương vung tay hất mạnh Hoắc Thư Vũ xuống đất, vung chân đạp thẳng vào người nàng: “Bản thân ngươi ti tiện bao nhiêu còn không biết sao? Thân thể bệnh tật của ngươi khiến bản vương ghê tởm! Bản vương thật sự hối hận khi đó lại lấy ngươi!”
Hoắc Thư Vũ mím chặt môi nén tiếng khóc phát ra: “Vậy sao ngươi không buông tha cho ta?”
“Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!” Khang vương hạ thấp chân giẫm lên bàn tay nàng: “Binh quyền trong tay Giả Phong thậm chí còn nhiều hơn bản vương, dĩ nhiên bản vương phải lợi dụng ngươi để kiềm hãm ả, sao có thể buông tha được chứ?”
“Hỗn trướng!”
“Mắng nữa đi! Bộ dáng ti tiện này của ngươi dù là Giả Phong cũng thích không nổi!”
Dứt câu liền đá một cước vào bụng Hoắc Thư Vũ.
Hoắc Thư Vũ thống khổ ôm bụng lăn trên đất, đau đến vô pháp hô hấp.
Khang vương định vung tay đánh Hoắc Thư Vũ thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện một người mạnh mẽ đánh hắn va mạnh lưng vào cây cột. Mộ Dung Ly Tranh thân thủ mau lẹ kéo Chu Bình nấp sang cây cột bên cạnh, mồ hôi chảy xuống thái dương, suýr chút đã bị phát hiện rồi.
Chu Bình kinh hãi che miệng, bị đánh như vậy nhất định rất đau a!
Khang vương bị đánh đau, ngẩng đầu xem thử ai động thủ: “Ngươi dám đánh bản vương?”
“Sao bản công chúa lại không dám đánh ngươi?”
Giả Phong kéo Hoắc Thư Vũ đứng dậy bảo hộ phía sau mình: “Để bản công chúa nhìn thấy ngươi đánh nàng thì không đơn giản là đánh một cước nữa đâu.”
“Ngươi…”
Khang vương đứng bật dậy, trợn mắt dữ tợn: “Dùng thứ bản vương bỏ đi thích thú đến vậy sao?”
Hoắc Thư Vũ đứng sau lưng Giả Phong nghe được, thân thể kiềm không được run rẩy. Gương mặt Giả Phong thoáng tái nhợt, không báo trước vung tay đánh Khang vương lùi về phía sau.
Khang vương chưa kịp phòng thủ liền bị đánh lùi hẳn về sau ngã phịch xuống đất. Giả Phong không dừng lại, xoay người đạp mạnh vào bụng đối thủ. Đau đớn ôm ngực ho ra một bụng máu, Khang vương còn chưa kịp định thần thì cổ áo bị xốc lên, cổ bị Giả Phong quật mạnh hất ngã lại xuống đất.
Hoắc Thư Vũ vội chạy đến ngăn Giả Phong: “Đừng đánh nữa! Người sẽ gϊếŧ hắn mất!!”
“Nàng lo cho hắn?”
“Người nghe lời ta, nơi này không phải phủ công chúa rất dễ bị người khác nhìn thấy!”
Giả Phong xoay người kéo Hoắc Thư Vũ rời đi.
Khang vương giận dữ nhìn theo, tay siết chặt bụng quặn thắt. Tại sao Hoắc Thư Vũ là thê tử của hắn mà trái tim lại ở chỗ Giả Phong? Nữ nhân ấy rốt cuộc xem hắn là cái gì?
Khang vương tức giận đấm mạnh tay xuống đất, thân thể run lên nặng nề.
Thị vệ phát hiện Khang vương gia nằm ở đó liền chạy đến đỡ hắn đứng dậy: “Vương gia có sao không?”
“Chuẩn bị xe ngựa, hồi phủ!”
“Còn Vương phi?”
“Kệ ả!”
Thị vệ hối hả chạy đi chuẩn bị xe ngựa, Khang vương cũng không nán lại phất tay rời đi.
Lúc này Mộ Dung Ly Tranh và Chu Bình mới rời khỏi chỗ trốn, đưa mắt nhìn đám đông náo nhiệt giải tán chẳng còn một ai.
“Khang vương không chỉ là một tên thô lỗ còn là một tên bạo lực, hắn sao có thể nói ra những lời đó với thê tử chứ?”
“Hắn biết rõ mối quan hệ giữa Hoắc thị và Quang Minh công chúa sao lại không ngăn cản?”
“Có khi nào do hắn cảm thấy áy náy chăng? Ta nghe Hoắc thị nói chính hắn là người bức nàng, vậy cũng có thể hắn đang day dứt vì chuyện mình làm.”
“Không thể.” Mộ Dung Ly Tranh lắc đầu phản bác: “Khi hắn vung tay đánh Hoắc thị đồng nghĩa hắn không hề có bất kì day dứt nào với nàng.”
“Vậy vì lý do gì?”
“Hắn đã không thể thắng Quang Minh công chúa, nếu ta đoán không nhầm, không lâu nữa Khương quốc này sẽ thuộc về Quang Minh công chúa.”
“Nàng ta sẽ sát phụ đoạt vị?”
“Cũng không hẳn.”
Mô Dung Ly Tranh nhìn trăng treo trên cao, đáy mắt lấp lánh hào quang: “Chuyện của Khương quốc chúng ta không thể biết hết được, chỉ phải chờ xem sắp tới họ sẽ làm gì.”
------------------------
Vào đến phòng Hoắc Thư Vũ liền nhanh nhẹn thắp đèn lên, đốt thêm một ít hương liệu an thần. Hương trầm lan tỏa trong không gian, mùi hương nhàn nhạt cũng là mùi mà Giả Phong thích nhất.
Giả Phong ngồi xuống bàn