Trời chưa sáng ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân náo loạn, Chu Bình rời giường chạy đi xem thử, ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra. Mộ Dung Ly Tranh nhanh chóng ra khỏi phòng, đem phi phong khoác lên người Chu Bình.
“Hình như là từ cổng thành phát ra.”
“Chúng ta ra xem thử đi.”
“Không được.” Mộ Dung Ly Tranh đè thấp giọng nhắc nhở nàng: “Mười phần hết chín là do Quang Minh công chúa gây ra, chúng ta tốt nhất đừng nên can dự vào.”
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì phía thành tây bùng lên ngọn lửa lớn khiến khói bay mù mịt. Thành đông cũng xuất hiện một ngọn lửa tương tự, tựa hồ muốn thiêu đốt toàn bộ kinh thành, tiếng khóc la gào thét vang lên từ chốn âm ti địa phủ.
Chu Túc Nhi còn chưa gài hết khấu tử đã vội vã chạy ra nói với hai người: “Mau vào phòng, bản thái tử có chuyện muốn nói với các ngươi!”
Chu Bình và Mộ Dung Ly Tranh đưa mắt nhìn nhau, không chút do dự cùng vào phòng Thái tử biểu tỷ, cẩn thận đem cửa đóng lại. Chu Túc Nhi đặt bản đồ lớn trên bàn, chỉ vào vị trí trung tâm được khoanh đỏ.
“Đây là Du Long Thành, bản Thái tử nghe được tin Quang Minh công chúa sử dụng thập nhị đội quân theo mười hai hướng tiến đánh môn thành, có vẻ như bọn họ đang phá cửa xông vào hoàng thành.”
“Thành Đông và thành Tây đều thất thủ, không lâu nữa Khương quốc sẽ trở thành hỏa ngục trần gian.”
“Sao lại nhanh như vậy?” Chu Bình mạc danh kì diệu hô to: “Muốn điều động quân sĩ ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng, chỉ trong một đêm sao Quang Minh công chúa có thể làm được điều đó?”
“Quân sĩ có lẽ đều ở xung quanh các thành, đêm qua bản Thái tử thông thấy bầu trời rực sáng, hẳn là Quang Minh công chúa đã dùng pháo hiệu tập trung binh mã.”
Mộ Dung Ly Tranh cảm thấy đau đầu không thôi: “Chúng ta mắc kẹt ở đây không thể trở mình được.”
“Vậy phải trơ mắt nhìn Quang Minh công chúa thuận lợi sát phụ đoạt vị sao?”
“Không, chúng ta còn một nhân vật mấu chốt nữa.”
“Nhân vật mấu chốt?”
Chu Bình vừa dứt lời cửa liền bị đẩy ra, Hoắc Thư Vũ toàn thân ướt sũng sương đêm, thất thanh khóc lóc quỳ sụp trước mặt Chu Túc Nhi cầu xin.
“Xin ngài Thái tử điện, làm ơn ngăn A Phong lại, nàng ấy không thể chết được!”
“Chết?” Tô Tiểu Tuyết đưa tay muốn đỡ Hoắc Thư Vũ đứng dậy nhưng đối phương lại nghiêng người né tránh: “Trận này không phải Quang Minh công chúa chiếm thế thượng phong sao?”
“Khang vương gia và Dũng vương gia đã lập mưu tính kế sẵn rồi, ta sợ A Phong nàng liều lĩnh xông vào hiểm cảnh.”
“Chuyện là như thế nào ngươi nói rõ hơn đi.”
Hoắc Thư Vũ cúi đầu nghẹn ngào than khóc: “A Phong vạch ra kế hoạch soán ngôi từ ba năm trước, nàng muốn thượng vị lật đổ Khang vương và hoàng đế. Nhưng Khang vương vô tình biết được kế hoạch của nàng đã cùng Dũng vương gia thông đồng cấu kết lập mưu hãm hại, ta sợ A Phong không thoát được kiếp nạn này…”
“Vậy kế hoạch của Quang Minh công chúa là gì?”
“Thập nhị khúc.”
Chu Túc Nhi ngây ngốc một lúc rồi hỏi: “Là ý gì?”
“Khương quốc đệ tứ niên do Tống đế cai trị có một nàng quý phi họ Trịnh giỏi ca múa, lại rất thông minh cơ trí, giỏi tài thao lược. Tống đế yêu thích nàng vô cùng, lúc chiến loạn đã dẫn nàng theo tìm đường chạy trốn. Trong trận chiến khốc liệt năm đó Trịnh phi đã dùng điệu múa thay cho lời chỉ dẫn, gọi Thập Nhị khúc tức mười hai cánh quân theo ở hướng tay phải của nàng tấn công vào vị trí ở hướng tay trái. Sau này Thập Nhị khúc trở thành một kế đánh, chia thành mười hai cánh quân đánh chéo với nhau, rồi tập trung lại một điểm kết thúc.”
Chu Bình đối với quân sự đánh trận đều không có hứng thú, nghe xong lại càng mơ hồ: “Kế đánh này mưu lược như vậy Khang vương và Dũng vương sao có thể làm hại Quang Minh công chúa?”
“Khang vương buộc ta sử dụng Thập Nhị khúc đánh lạc hướng quân của A Phong.” Hoắc Thư Vũ thê lương bưng mặt khóc than: “Ta không thể làm gì khác được, nếu ta không làm theo, hắn sẽ đem chuyện của ta nói ra ngoài…”
Chu Túc Nhi đè thấp giọng hỏi: “Bí mật này vương phi có thể cùng bọn ta nói hay không?”
“Ta và A Phong lưỡng tình tương duyệt, từng đồng sàn cộng chẩm, thề nguyện tam sinh…”
Chu Bình càng nghe càng không hiểu: “Như vậy thì có gì nguy hiểm?”
“Ở Khương quốc nữ nữ tương luyến sẽ nhận hình phạt chu di tam tộc, là người trong hoàng tộc sẽ phải chịu hình phạt lăng trì xử tử.”
“Sao có thể độc ác như thế?”
Hoắc Thư Vũ không chút do dự quỳ xuống khấu đầu: “Thần phi tại đây khấu đầu bái lạy các vị, cầu xin các vị cứu lấy A Phong, muốn ta chết cũng cam lòng!”
Tiểu Tuyết nhịn không được nữa vội đỡ Hoắc Thư Vũ đứng dậy: “Ngươi hãy nói rõ Thái tử điện hạ mới có cách giúp được ngươi.”
“Ân, ta sẽ kể…”
====================
Trời trong xanh, mây trôi lững lờ trên bầu trời, hương hoa trà thơm ngát lan tỏa khắp ngự hoa viên. Một tiếng hát trong trẻo cất lên khiến mặt nước thoáng xao động, đôi chim chích chòe hướng đôi mắt to tròn như hạt dõi theo chủ nhân tiếng hát ngọt ngào.
Người đang hát là một tiểu nữ hài mười ba mười bốn tuổi đang ngồi bên hồ giặt y phục. Miệng nhỏ chúm chím ngâm nga khúc nhạc yêu thích, đôi mắt to tròn khẽ chớp khiến đôi mi dài rung rung như cánh bướm xuân. Trên người mặc y phục nguyệt nha bạch, thắt đai lưng thắm đỏ treo ngọc bội, đầu búi hai khỏa tròn cũng cột lại bằng dây màu đỏ.
“Khúc hoan ca mừng người khải hoàn, đem tiếng hát dệt thành mộng ảo cùng người bách niên giai lão.”
Vai bỗng bị vỗ một cái, tiểu nữ hài giật mình nhìn ra sau: “A Linh?!”
Dư Linh bĩu môi ngồi xuống bên cạnh tiểu nữ hài: “Thư Vũ ngươi còn nhỏ lại hát mấy khúc nhạc này để nhạc sư nghe thấy sẽ đánh vào mông ngươi.”
“Ta thích thì hát, nhạc sư cũng không quản được.” Hoắc Thư Vũ đem y phục sạch để sang một thau khác, vừa giặt y phục vừa vui vẻ ríu rít: “Ta chán mấy khúc ca dành cho hài tử rồi, ta thích là khúc tình ca oanh liệt, đặc biệt khúc Loạn Thế của Liên Hạ cơ!”
“Ây u, ngươi