Sau khi dùng bữa, ngoài trời tuyết rơi thưa dần nhưng cái lạnh vẫn lẩn quẩn quanh thân thể, vuốt ve trên từng thớ da thịt tê buốt. Chu Bình bước lên xe, cảm thấy có gì đó bất ổn mà quay đầu lại, đột nhiên không muốn rời khỏi thành Hàm Luân chút nào. Chuyện nàng không muốn đi, bản thân là người hiểu rõ hơn ai hết, vì luyến tiếc cũng vì không nỡ, chỉ sợ quay lưng đi sẽ không thể nhìn thấy nữa.
Bạch Vân Phi…
Người là đám mây trắng phiêu bạt, không có bến đỗ, lãng đãng khắp giang hồ, không gì có thể trói buộc được. Vô tình trót trao một ánh mắt, đem tưởng niệm phong bế trong lồng ngực.
Nhiều người đồn đãi trước đây Bạch Vân Phi từng cùng một nữ tử Phù Lãng tộc có mối quan hệ bất chính bất minh, tên gọi có lẽ là Hà Trọng Anh. Chẳng rõ thực hư thế nào, khi Chu Bình vừa lên tám cũng vừa bắt đầu hiểu được mọi chuyện xảy ra xung quanh, thì khi đó Bạch Vân Phi đã bức tử tình lữ bằng hạc đỉnh hồng. Ái tình rất kỳ lạ, đoạn tình giữa hai người cũng rất kỳ lạ, Chu Bình chưa từng hỏi qua lý do Bạch Vân Phi nhưng trong lòng vẫn còn nhiều khuất mắc không thể tháo gỡ.
Sau khi bức tử Hà Trọng Anh, Bạch Vân Phi cũng chẳng tỏ ra buồn bã gì, vẫn như cũ thích uống Trúc Diệp Thanh, hay ngồi trên mái nhà nhìn mây bay. Năm đó bạch y phiêu dật, một thân kiều phong mị tình, tiêu sái lạ thường. Chu Bình choáng ngợp trước hình ảnh thiên tiên khí chất của nàng, bỏ mặc tay Bạch Vân Phi đã nhuốm đầy máu tanh, vẫn mặc y phục trắng một cách đường hoàng không lo sợ vấy bẩn.
Yêu một người đôi khi không cần lý do, chỉ cần người bước vào tâm trí, trong mắt vĩnh viễn cũng chỉ có hình bóng người.
Một khoảng khắc đủ khiến Chu Bình tâm tâm niệm niệm, năm đó nàng chỉ là tiểu hài đồng mười tuổi, còn Bạch Vân Phi đã hai mươi hai. Thời điểm mắt chạm nhau, Bạch Vân Phi đột nhiên nở nụ cười, không rõ trong nụ cười đó là ý tứ gì, chỉ biết rằng ánh mắt ấy nhìn nàng rất nhu tình.
Năm năm ôm mộng tưởng, dữ quân đồng tâm…
Đáng tiếc chưa bao giờ Bạch Vân Phi buông bỏ khoảng cách với nàng, lúc nào cũng vậy, luôn gọi đại quận chúa vừa xa lạ vừa lạnh nhạt. Túc Nhi phía sau thúc giục, Chu Bình mới giật mình hồi tỉnh, nhẹ cắn môi dưới, nhanh chóng leo lên xe.
Mộ Dung Ly Tranh yên lặng nhìn theo, cũng chẳng nói gì, tiếp tục đánh xe về phía nam. Xe ngựa chạy thật chậm, cảnh vật lượt qua chỉ kịp thấy chuỗi màu sắc đan xen lẫn lộn, chẳng rõ là do mắt có vấn đề hay tâm vốn không an?
Chu Bình nhìn ra bên ngoài, ánh mắt chán chường dõi theo tấm hoành phi cao cao ghi hai chữ [Hàm Luân]. Cuối cùng cũng đã ra khỏi thành, Chu Bình ngẩn ngơ ngắm nhìn tấm hoành phi, vẫn là không buông bỏ được.
Tiểu Tuyết thấy nàng có vẻ buồn mà lên tiếng hỏi: “Bình nhi, ngươi làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Nếu Chu Bình đã không muốn nói nàng có hỏi thêm cũng bằng thừa, liền chọn cách yên lặng ngồi quan sát đường đi.
Chu Bình dõi ra ngoài, ngắm mây trắng phiêu bồng, suy nghĩ liệu Bạch Vân Phi bây giờ đang làm gì nhỉ?
Kiệu xe đang chầm chậm di chuyển bỗng có tiếng hai con tuấn mã bên ngoài hí vang dội dọa những người bên trong một trận kinh hách. Chu Túc Nhi vén mành ra ngoài xem thử, khi nhìn thấy người nọ, sắc mặt có hơi tái đi mà quay trở lại vào xe.
“Thái tử, có chuyện gì vậy?”
Chu Túc Nhi bỗng căng thẳng: “Nàng ta đến.”
Tiểu Tuyết nghi hoặc: “Ai ở đây?”
“Bạch Vân Phi.”
Chu Bình vừa nghe ba chữ ‘Bạch Vân Phi’ liền vén mành nhìn thử, lời của Chu Túc Nhi nói không sai, người đến đúng thật là Bạch Vân Phi.
Bạch Vân Phi vẫn như cũ, một thân bạch y tự do tự tại, tay áo phiêu bồng như cất giữ bên trong là cả khoảng trời lộng gió. Tay cầm theo một bình rượu, dựa người vào một cộc gỗ cao bảy trượng, ánh mắt hờ hững liếc nhìn về phía kiệu xe.
Mộ Dung Ly Tranh dừng xe lại, nheo mắt nhìn, cũng không hiểu tại sao Bạch Vân Phi lại đến đây.
Bạch Vân Phi nhàn nhã đứng thẳng dậy đi đến xe ngựa, chấp tay nói: “Tĩnh quận vương sai ta đến đây bảo vệ đại quân chúa, ta chỉ đi theo bảo vệ sẽ không làm ảnh hưởng đến lộ trình của mọi người.”
“Tĩnh quận vương lo lắng không thừa, chuyến đi này sợ một mình ta bảo vệ mọi người không chu toàn, có thêm Bạch cô nương càng tốt.”
Bạch Vân Phi hơi nhướn mày: “Gọi ta là Vân Phi là được rồi.”
Mộ Dung Ly Tranh đưa mắt nhìn vào trong xe: “Thái tử điện hạ, Vân Phi đến để bảo vệ Bình nhi nên mọi người không cần lo.”
Chu Túc Nhi vuốt ngực, thở hắt ra một hơi, nguyên lai là đến bảo vệ, dọa nàng sợ muốn chết. Chợt cảm thấy xung quanh có chút trổng trải, Chu Túc Nhi nhìn quanh, phát hiện Chu Bình vừa nãy ngồi đối diện mình giờ lại không thấy đâu.
Tiểu Tuyết trút tiếng thở dài não nề, chỉ chỉ ra ngoài, ngụ ý muốn nói Chu Bình đã chạy ra ngoài rồi.
Lại nói đến Chu Bình, nàng ba bước thành hai chạy đến trước mặt Bạch Vân Phi, gò má ửng đỏ chẳng biết vì lạnh hay vì thẹn thùng.
“Đại quận chúa nên vào kiệu đi thôi, ngoài này lạnh.”
“Nhưng ngươi không lạnh sao?”
Chu Bình vừa nói vừa thuận tay cởi phi phong trên người mình, định choàng lên cho Bạch Vân Phi.
Bạch Vân Phi nhanh chóng bước lùi lại, khoác tay ngăn cản: “Đại quận chúa không cần lo cho ta, ngài mau lên kiệu đi.”
Chu Bình cắn môi dưới suy nghĩ, cuối cùng quyết định dúi phi phong vào tay Bạch Vân Phi, sau đó xoay người lên kiệu. Mộ Dung Ly Tranh nhìn theo, mi mắt cũng chẳng buồn nhấc lên, nhàn nhã đánh xe chuẩn bị rời đi.
Bạch Vân Phi nhanh chóng leo lên ngựa, nói: “Để ta, Mộ Dung trang chủ cứ vào trong kiệu đi.”
“Vậy làm phiền ngươi.”
Nói xong Mộ Dung Ly Tranh liền xoay người vào trong kiệu, bên trong ấm hơn bên ngoài rất nhiều, nhịn không được thoải mái thở hắt ra một hơi. Vô tình nhìn thấy Chu Bình đang nhìn về phía mình, nói đúng hơn là đang nhìn ra ngoài, là bóng lưng của Bạch Vân Phi.
Mộ Dung Ly Tranh chậm chạp ngồi xuống bên cạnh Chu Bình, nói lảng sang một vấn đề khác: “Bình nhi, chuyến đi này rất cực khổ, nàng có chịu được hay không?”
Chu Bình lạnh nhạt nói: “Có Vân Phi tỷ, ta có gì phải sợ?”
Mộ Dung Ly Tranh im lặng một lúc lâu, mới nói: “Có điều, nếu nàng muốn dựa dẫm vào ta, ta cũng không ngại.”
Chu Bình nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng chẳng muốn trả lời, với nàng lúc này lời nói nào cũng trở thành vô nghĩa.
----------------------------------
Kinh thành náo nhiệt, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, cái nắng chói chang này khiến mọi người vô cùng khó chịu. Mặt hồ thoáng lay động, những búp sen trắng nõn vừa nở, khung cảnh xung quanh được dịp rực rỡ hơn bao giờ hết.
Một quân cờ trắng được hạ xuống, tay áo thiển lam sắc phiêu bồng, trong đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa muôn vàn sầu muộn. Hạ Khuynh vừa cầm con cờ lên, lại không hạ xuống, con cờ đen lưng chừng giữa không trung.
Bầu không gian rơi vào tĩnh mịch, tiếng lá xào xạt, một khoảng khắc chần chờ, mặt nước xao động.
Hạ Khuynh buông rũ làn mi, thở dài chán nả: “Ngươi trong lòng phiền muộn, đi nước cờ tử, ta nếu thắng cũng chẳng thắng trong vinh quang.”
Đem cờ đặt lại xuống bát sứ, Sư Viên tâm trạng sa sút: “Bình nhi tuy không do ta sinh ra, nhưng chính tay nuôi nha đầu mười năm hơn. Trước giờ nha đầu chưa từng rời xa ta lâu như vậy, chỉ mới hai ngày lại cứ có cảm giác như hai năm.”
“Ngươi nói không sai, chuyến đi này kì thật không cần Bình nhi đi, nhưng nếu nha đầu không đi thì Ly Tranh cũng không đi…”
“Điều này ta biết, ta cũng chẳng trách hoàng hậu nương nương, chỉ là…” Hốc mắt Sư Viên hoe đỏ, chực chờ rơi lệ: “Đứa nhỏ Bình nhi vẫn chưa trưởng thành, hơn nữa ta sợ nó sẽ theo vết xe đổ của… của…”
“Ta hiểu, ngươi sợ Bình nhi sẽ thích nữ nhân, đúng không?”
Sư Viên rút khăn lụa chà lau khóe mắt ân ẩn nước: “Ta muốn nha đầu có một cuộc sống tốt, có thể như bao nữ nhân khác gả cho một nam nhân tốt, có được một đứa con, chẳng phải lo nghĩ đến ánh mắt thế nhân.”
“Tĩnh vương phi, ngươi hối hận sao?”
“Không, ta trước nay chưa từng hối hận, ta chỉ lo, chỉ sợ nha đầu sẽ thụ khổ.”
“Ta lại thấy Mộ Dung Ly Tranh rất tốt, nha đầu cũng rất