Chu Bình từ nhỏ vốn được trưởng bối hết mực yêu thương, vừa vào cung liền được hoàng đế bá mẫu an bài một mình trú riêng một tẩm cung vừa lớn vừa rộng. Bên cạnh còn có hai hàng cung nữ theo sau hầu hạ, khí thế không thua kém Thái tử biểu tỷ.
Tuy sống trong cẩm y ngọc thực nhưng Chu Bình chẳng lấy làm vui vẻ gì, cả ngày rầu rĩ ngồi trong phòng suy nghĩ vẩn vơ.
Tiết xuân tháng ba hoa hạnh nở rực rỡ phủ hồng một khoảng trời, xa xa tràn đến hương hoa thơm ngát khiến lòng người thư thả đến lạ. Nắng buông rũ như dải lụa vàng trước sân, mùa xuân động vật bước vào kì sinh sản, chim chóc từng đôi quấn quít không rời.
Mải mê suy nghĩ đến độ có người tiến vào Chu Bình cũng không biết, lơ đễnh ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, môi mỏng hé mở mấp máy muốn nói gì đó.
Trống thấy thấy Bình tỷ tỷ cả ngày ngẩn ngơ không nói không cười Chu Diệu Ca không khỏi đau lòng một phen, thả chậm cước bộ đến sau lưng nàng, vươn tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ kéo vào lòng.
Bị ôm bất chợt Chu Bình có chút kinh sợ, phản xạ có điều kiện đẩy người đang ôm mình ra: “Ngươi làm ta giật mình.”
Chu Diệu Cơ ngẩng đầu lên, khoé mắt hơi hồng, uỷ uỷ khuất khuất tố cáo: “Bình tỷ tỷ chán ghét Diệu Cơ sao?”
“Không có, sao ta lại ghét ngươi?”
“Tại sao lúc nào Bình tỷ tỷ cũng đẩy ta ra?”
Chu Bình có chút khó xử, thân thể nàng vốn nhạy cảm cực kì không thích người khác tuỳ tiện động chạm vào cơ thể: “Do ngươi đột ngột ôm mới khiến ta giật mình.”
Chu Diệu Cơ kiên trì bước lên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Chu Bình dìu ngồi xuống ghế: “Bình tỷ tỷ ngươi xem hoàng cung đẹp như vậy, cả ngày ở trong cung chẳng có ý vị gì, sao chúng ta không tham quan một chút đi?”
Chu Bình thẳng thắn cự tuyệt: “Ta hôm nay hơi mệt không muốn đi đâu cả.”
“Là do tâm trạng không tốt nên mới thấy mệt, đi chơi xong tâm trạng tốt hơn sẽ khỏe lại nhanh thôi!”
Chẳng cần quan tâm Chu Bình có đồng ý hay không, Chu Diệu Cơ đã kéo nàng ra ngoài ngắm cảnh. Chu Bình đi bên cạnh mà hồn lại ở phương trời nào đó, cứ đi ba bước lại thở dài một lần, cảnh đẹp đến mấy cũng bị hoa dung sầu muộn của nàng mà tiêu điều ảm đạm.
Chu Diệu Cơ không ngừng tìm cách bắt chuyện với Chu Bình, nàng chỉ ậm ờ vài câu cho qua giống như không để ý đến lời tiểu muội nói.
“Ta nghe nói tỷ tỷ đã đến Tây Kha rồi, nơi đó có đẹp hơn Liên Hạ chúng ta không?”
Nhắc đến Tây Kha Chu Bình liền nhớ đến Sở Ngọc Bảo, có lẽ lúc này đối phương đang vui vẻ sống cùng tình nhân rồi.
“Cảnh thì không đẹp hơn Liên Hạ nhưng người thì đẹp hơn rất nhiều.”
“Ý tứ gì?”
Chu Bình chấp hai tay ra sau lưng, thong dong đi trước tản bộ: “Tây Kha vương trong thâm cung giấu một vị quận chúa gọi là Thái Bối, dung nhan như hoa như nguyệt, bất kể ai nhìn thấy đều phải gật gù tán thưởng. Nếu đã gặp một lần là không thể quên, trong mắt Tây Kha vương Thái Bối so với giang san cẩm tú còn ưu lệ hơn nhiều.”
Trong lòng Chu Diệu Cơ không rõ ý vị, nàng không thích Chu Bình nhắc đến nữ nhân khác trước mặt nàng, đừng nói đến luôn miệng tán thưởng vẻ đẹp của người đó.
“Tỷ tỷ đi lâu như vậy hay là đừng đi nữa, ở lại Liên Hạ Diệu Cơ thay hoàng cô chiếu cố cho ngươi?”
“Ở lại kinh thành tuy có thể vui vẻ an ổn không lo lắng chuyện gì nhưng ta vẫn muốn đi giúp Thái tử biểu tỷ một tay!”
Cả khi Chu Bình chau mày cũng là một loại phong tình, dáng vẻ trầm tư suy nghĩ vừa ngây ngô vừa khả ái. Không lúc nào Chu Diệu Cơ không muốn xé bỏ khoảng cách giữa hai người mà dũng cảm ôm lấy Chu Bình hảo hảo ôm ấp, hảo hảo nói ra tình cảm chôn giấu tận đáy lòng.
Chu Bình lại không biết nội tâm Chu Diệu Cơ đang dằn xé dữ dội thế nào: “Ta không yên tâm để Thái tử biểu tỷ đi một mình.”
“Biểu tỷ không phải ấu hài chờ người hống mới đi ngủ, bên cạnh nàng không phải còn có biểu tẩu sao?”
Chu Bình lập tức đánh gãy lời nàng: “Ngươi rốt cuộc hỏi chuyện này là có ý gì?”
“Không có, không có.”
Chu Bình thoáng chau mày, nhưng cũng không gặn hỏi thêm, yên tĩnh đưa mắt ngắm nhìn trời xanh mây trắng.
Chu Diệu Cơ nhanh chóng vén váy ngồi xuống bên cạnh, khoảng cách gần như vậy liền ngửi được hương hoa quỳnh thơm ngát từ trên cơ thể Chu Bình phát ra. Mải mê ngắm nhìn khuôn dung tinh xảo như một khối ngọc được mài giũa tỉ mẩn, Chu Diệu Cơ thoáng ngẩn người, phát giác hai má càng lúc càng nóng.
Hơn nửa năm không gặp Bình tỷ tỷ của nàng xinh đẹp hơn hẳn, mái tóc đen dài mềm mại như tơ phủ xuống đôi vai gầy, song nhãn lưu ly kim sắc linh động tràn ngập nét phong tình.
Chu Diệu Cơ nuốt một ngụm nước bọt, nhắm chặt mắt lại, khuyên mình phải biết kiềm chế không được dọa sợ Chu Bình.
Từ xa xuất hiện một bạch y nhân đang lắc lư đi tới, Chu Bình nhíu mày, là Chu Linh Kỳ?
Chu Linh Kỳ tiêu sái thả bộ đến trước mặt hai người, thuận tay đưa cho Chu Bình một phong thư: “Thái Bối quận chúa gửi ngươi.”
Chu Bình thoáng kinh ngạc, hơn nửa tháng nay Sở Ngọc Bảo chưa từng gửi cho nàng một lá thư, bây giờ lại gửi không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không.
Nội dung thư đơn giản thông báo Sở Ngọc Bảo cùng Kha Lãnh đang ở Lã Lan ngắm lục thành trong truyền thuyết. Còn họa lại một bức cho Chu Bình xem, miêu tả trong phong phi thường tỉ mỉ, đồng thời giải thích vì gần đây chiến sự liên miên nên muốn gửi thư cũng rất khó.
Chu Bình thấy các nàng không sao cũng yên tâm ít nhiều, tuy nhiên nàng chưa từng nghe đến Lã Lan quốc, thật sự quốc gia này có tồn tại sao?
Chu Linh Kỳ không hiểu phong tình chen vào ngồi giữa Chu Bình và Chu Diệu Cơ, giả vờ không