Giữa đêm khuya thanh vắng vang lên tiếng gõ cửa, Chu Bình nhíu mày, ai lại tìm nàng vào giờ này chứ?
Không đợi người kia kịp lên tiếng đã mở miệng đánh phủ đầu: “Khuya rồi có gì mai nói sau.”
“Là ta…”
Chu Bình ngẩn người, như thế nào lại là nàng ấy!?
Mộ Dung Ly Tranh lách người tiến vào phòng, thuận tay đem cửa đóng kín, kiềm không được kích động bổ nhào đến ôm chầm Chu Bình.
“Ta rất nhớ nàng!”
Mãi một lúc mới nhận thức rõ chuyện gì đang xảy ra, Chu Bình lo lắng kéo nàng qua một bên đánh giá từ trên xuống dưới, xác định không có thương tích gì mới thở hắt ra.
“Ly Tranh ngươi sao vào được đây?”
“Ta đánh ngất lính gác lẻn vào đây gặp nàng.”
Chu Bình nghe xong không khỏi rùng mình khiếp vía, lính canh chỗ nàng trên dưới trăm người, Ly Tranh sao có thể tay không tấc sắt tiến vào đây mà một chút sứt mẻ cũng không có?
Vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, Chu Bình cao giọng ra lệnh: “Cởi y phục ra.”
Mộ Dung Ly Tranh trên mặt lộ ra tia khó xử, đứng yên bất động nhìn chằm chằm Chu Bình.
“Ta nói cởi y phục ra!”
“Hay là…”
Bị Chu Bình trừng một cái, Mộ Dung Ly Tranh không còn lựa chọn nào khác ngoài nghe theo ngoan ngoãn cởi hạ y phục. Đúng như Chu Bình dự đoán, Mộ Dung Ly Tranh vai trái bị thương phi thường nghiêm trọng, máu theo miệng vết thương lặng lẽ trượt xuống ngực.
Chu Bình sợ đến hoa dung thất sắc, luống cuống chạy đi tìm kim sang dược, thuận tiện kéo Mộ Dung Ly Tranh ngồi xuống giường thượng dược.
“Ngươi muốn tìm chết hay sao?”
Miệng thì trách móc nhưng hai mắt Chu Bình sớm đã đỏ hoen, kiên cường không rơi nước mắt, nàng sao có thể ngốc như vậy chứ?
Mộ Dung Ly Tranh ôn nhu tựa thuỷ vươn tay ôm lấy nàng: “Chỉ cần gặp được nàng dù bị thương không sao.”
“Lời hôm trước ta nói ngươi tuyệt đối đừng để tâm, tâm ta duyệt ngươi, không muốn cùng ngươi phân khai. Nhưng tình hình lúc đó hỗn loạn, ta căn bản không thể nhìn ngươi cùng mẫu vương đánh nhau được.”
“Ta hiểu.” Mộ Dung Ly Tranh xoa đầu nàng dỗ dành: “Đừng lo lắng, ta sẽ không để tâm đâu.”
“Ngươi đi một mình đến?”
“Thị vệ trong cung đều do một tay đại vương lựa chọn, ai nấy đều võ công cao cường, ta đi một mình chẳng phải tìm chết sao?”
“Vậy ngươi đi cùng ai?”
Mộ Dung Ly Tranh mỉm cười, đặt ngón trỏ lên môi: “Bí mật.”
Không để Chu Bình kịp hiểu hành động này có ý nghĩa gì thì Mộ Dung Ly Tranh đứng lên kéo theo cả nàng: “Chúng ta đi mau thôi.”
“Đi đâu?”
Chu Bình hoảng hốt, nửa đêm canh ba hai cái nữ nhân ra đường không phải rất nguy hiểm sao? Nàng không lo Mộ Dung Ly Tranh gặp chuyện không thể giải quyết mà lo nàng là nữ nhân, nếu để người khác bắt gặp hai cái nữ nhân nửa đêm nửa hôm đi chung với nhau sẽ nghĩ gì đây a?
“Đi đến chỗ của ta, mau lên.”
Yên lặng phân vân không biết phải làm sao, thật tâm nàng muốn cùng Mộ Dung Ly Tranh rời đi. Chần chờ hồi lâu cũng gật đầu đồng ý, hai người nắm tay rời khỏi thiên điện.
Trước cửa hai ba thị vệ bị đánh ngất, cách không xa cũng có vài thị vệ nằm sõng soài trên đất, tất cả có vẻ đều bị Mộ Dung Ly Tranh hạ gục.
Còn đang miên man suy nghĩ Chu Bình đã bị Mộ Dung Ly Tranh kéo đi, không người ngăn cản các nàng rất nhanh đã đến đình viện cách đó không xa. Trong sân xuất hiện hai nữ tử, một lam một nguyệt nha bạch, đứng cạnh dưới trăng đẹp không tì vết.
Nữ tử mặc lam y trông thấy hai người liền bước đến hành lễ: “Chủ tử đi ngay chứ?”
“Minh Nguyệt và Nguyệt Quang đang tìm chủ tử.”
Mộ Dung Ly Tranh phất tay: “Mặc các nàng, chúng ta đi trước.”
“Vâng.”
Nữ tử lam y thoắt cái đã nhảy lên tường thành rồi biến mất, không lâu sau cánh cửa khóa kín suốt mấy mươi năm từ từ bị đẩy ra.
“Nơi này…”
“Địa phương này trước đây thuộc về Đường tiệp dư, sau khi Đường tiệp dư thất sủng qua đời thì bị bỏ hoang, chúng ta có thể từ chỗ này đi ra bên ngoài.”
Vạn vạn không nghĩ Mộ Dung Ly Tranh còn biết cả chỗ của Đường tiệp dư, trong lòng tránh không khỏi nghi ngờ: “Ngươi làm sao biết được? Có phải đã lẻn đến không ít lần?”
“Đường thị bị phế ta mới chín mười tuổi.”
Chu Bình gãi cằm, cũng đúng, tiểu Ly Tranh chín mười tuổi làm sao có thể ra ra vào vào hoàng cung được chứ!?
Mộ Dung Ly Tranh dẫn theo Chu Bình từ tẩm cung của Đường tiệp dư đi ra ngoài. Ban đêm ngoài thành tối mịt không một bóng người càng làm Chu Bình lo lắng, không biết nơi mình sẽ đến là đâu, càng không biết đêm nay sẽ trải qua những chuyện gì.
Bên ngoài đặt sẵn một cỗ xe ngựa, lam y nhân nhảy lên ngựa, nguyệt nha bạch nữ tử ngồi bên cạnh. Mộ Dung Ly Tranh cẩn dực đỡ Chu Bình leo lên xe ngựa, bản thân cũng vào trong ngồi.
Xe chầm chậm lăn bánh, Chu Bình thấp thỏm không yên, tay siết chặt khăn lụa đến thủng một lỗ nhỏ. Nếu để chuyện nàng bỏ đi giữa đêm rơi vào tai mẫu vương khẳng định nàng ấy sẽ tức điên lên, còn mẫu phi thì sẽ vừa khóc vừa trách