Thấy Hà Doanh hai người ánh mắt đều nhìn về phía mình, cô gái kia không tự chủ được khuôn mặt liền đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu. Lúc này Hà Doanh mới phát hiện, trên đường phố không ít người cũng kinh ngạc nhìn bên cạnh mình.
Hà Doanh không khỏi cười, quay đầu nhìn về phía Chu công tử. Thì thấy y đã đứng đối diện với cô gái nhìn trộm, đem tóc dài phất phơ hất ra phía sau, cả người cố gắng thẳng tắp, tạo dáng nhằm thu hút cô gái nọ.
Lúc này, Tiểu Hoàn ở sau lưng nàng cũng khanh khách cười khẽ, nhỏ giọng nói với nàng:
- Chu công tử này thật đáng yêu a! Nhưng mà vị cô nương kia chính là đang nhìn tiểu thư, Chu công tử nhầm lẫn mất rồi.
Hà Doanh khóe miệng nguýt một cái, nhỏ giọng trả lời:
- Lời này không nên nói ra, tiểu tử này luôn tự cho mình là siêu phàm, cẩn thận kẻo y thẹn quá hóa giận.
Nói tới đây chủ tớ hai người cười nhẹ một tiếng. Hà Doanh hai mắt trong veo như nước, càng cười lại càng long lanh, cơ hồ muốn tràn cả ra ngoài.
Vị tiểu thư kia một mực nhìn trộm nàng, vừa lúc đó Hà Doanh hướng về phía nàng cười, lập tức khiến cho khuôn mặt nàng đỏ lên, ngay cả hai cái lỗ tai nhỏ nhỏ cũng đỏ hồng lên. Cô gái kia tư sắc vốn không tầm thường, bây giờ lại thẹn thùng như hoa phù dung, ôn nhu như cảnh, càng làm cho nàng đẹp mê ly. Chu công tử vốn đang chú ý đến nàng thấy vậy ánh mắt y nhìn đến ngẩn ngơ, thiếu chút nữa ngay cả nước miếng cũng chảy ra.
Lúc này, Hà Doanh nghe được y thì thào nói:
- Trời ạ, Chu Thiên ta, rốt cuộc hôm nay hoa đào cũng đã nở!
Thanh âm này tuy rằng không lớn, nhưng chủ tớ hai người cũng nghe được rõ ràng, không khỏi trộm cười nhẹ. Lúc này, Chu công tử tựa hồ cảm thấy có điểm không đúng, đỏ mặt liếc nhìn Hà Doanh một cái, nén giận nói:
- Hà tiểu đệ, bộ dáng của ngươi thật quá mức xinh đẹp, sẽ không phải ở trước mắt ca ca ta gây rúng động chứ. Làm hại ca ca hiện tại…
Thanh âm y ngừng lại, thầm nghĩ: làm hại ta thiếu chút nữa đối với nam nhân cũng sinh ra hứng thú! Hoàn hảo, hoàn hảo, theo ta thấy thì mĩ nhân này có thái độ như vậy đối với ta, quả nhiên Chu Thiên ta không hổ danh là “người người gặp người người đều yêu”, mị lực vô song, ha ha.
Nghĩ đến đây, y khoanh tay ôm ngực, thấp giọng ngâm:
- Tiểu mĩ nhân à, tâm của Chu Thiên ta, chỉ vì nàng mà nhảy lên.
Hà Doanh nghe được rõ ràng, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Lúc này, một tên hán tử hướng về phía cô gái kia chạy tới, vọt tới trước mặt nàng vội vàng nói:
- Tiểu thư, người đợi tiểu nhân lâu chưa! Chúng ta hồi phủ thôi.
Dứt lời, đem rèm ngựa giật ra, ý bảo cô gái kia ngồi lên.
Lúc này cô gái kia vẫn không thôi nhìn qua hai người, ánh mắt khổ sở vô cùng, mặc dù không muốn nhưng cũng cắn răng hết sức, xoay người sang chỗ khác rời đi. Ngay khi nàng xoay người thì trong nháy mắt, một chiếc khăn tay rơi xuống mặt đất. Mãi cho đến khi cô gái ngồi trên xe ngựa đã rời đi rất xa nhưng Chu Thiên vẫn còn lưu luyến không rời, nhìn như say như túy, tựa hồ hồn còn chưa quay về đến. Hà Doanh đang muốn nói chuyện, nàng bước về phía chiếc khăn tay bị rơi, cúi xuống nhặt lên. Nàng lấy khăn tay đặt ở trước mũi ngửi thật sâu, sau đó lại trân trọng xếp lại, bỏ vào trong lòng.
Hà Doanh nhìn vừa buồn cười lại vừa cảm thấy thú vị. Lúc này, Chu công tử đi tới bên người nàng, vội vàng ấp úng nói:
- Hà tiểu huynh đệ, tại hạ tâm thần không yên, sẽ không đi cùng ngươi được.
Y vừa nói dứt lời liền vội vàng đi về hướng cô gái nọ vừa rời đi, ánh mắt tìm kiếm như muốn biết cô ta là thiên kim của gia đình nào.
Nhìn thân ảnh y rời đi, chủ tớ hai người đều ôm bụng cười trộm. Tuy nhiên nơi này là đường lớn đông người qua lại, tuy rằng hiện tại người không nhiều lắm nhưng hai người cũng không dám cười to. Đành phải vừa đi về phía trước vừa cố nén cười.
Tiểu Hoàn khanh khách cười nói:
- Tiểu thư à, người luôn gặp loại này tình huống. Muội xem ra, Chu công tử cùng người đã từng kết giao, sau này nếu y biết được chắc hẳn trong lòng nhất định hận tỷ đến chết đi được.
Hà Doanh ý cười nhẹ nhàng nhìn về phương xa. Trong lòng nghĩ về trước kia, khi còn ở Nam Lăng, loại tình huống như thế này chẳng phải đã phát sinh quá hai lần sao? Khi đó đều là Lư Minh xuất mã thay nàng kết thúc.
Nhớ đến Lư Minh, nụ cười của nàng lập tức đông lại trên mặt, sau đó, nàng thở dài một tiếng. Tiểu Hoàn không hiểu những diễn biến kì lạ trong lòng nàng nên nhìn nàng ngạc nhiên, tự hỏi không biết vì sao mới vừa rồi tiểu thư tươi cười rạng rỡ như thế, mà bây giờ vẻ mặt lại bi thương.
Hà Doanh nghĩ thầm, sung sướng