Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Lễ Vật


trước sau


Hà Doanh mỉm cười, nói với giọng hơi e thẹn:
- Tỷ tỷ quá khen.
Lưu Thù nghiêm mặt lại, đánh giá nàng một hồi, xoay người lại, nhìn vào trong sân, rồi thở dài:
- Muội muội vừa xinh đẹp lại có phong thái thanh nhã, thế nhưng lại có cuộc sống kham khổ như vậy, ngay cả một nha đầu cũng không cho muội, Lê Thanh này, thật quá đáng rồi.
Nàng vừa nói tới đây, còn chưa chờ Hà Doanh trả lời, lập tức mở miệng nói tiếp:
- Nhưng mà như vậy cũng tốt. Ít nhất thì khi ta tìm đến muội muội, ta muốn nói cái gì thì nói cái đấy, không cần lo lắng bị người khác truyền đi, hì hì.
Hà Doanh thấy nàng ra vẻ đáng yêu, trong lòng sinh ra hảo cảm rất lớn, lập tức cũng cười nói:
- Đúng vậy, tuy có khổ, nhưng muội lại được tự do.
Lưu Thù lúc này chớp mắt, tự tiện nói với Hà Doanh:

- Doanh muội muội, ta tham quan chỗ của muội một chút nha, hy vọng muội đừng trách.
Khuôn mặt của nàng đầy hưng phấn lẫn tò mò, trong khi đang nói, vẫn còn nhìn đông nhìn tây, căn bản không có nhìn Hà Doanh.
Hà Doanh thấy nàng hành động giống như một hài tử, cười nói :
- Vậy để ta dẫn tỷ đi.
Ba người cùng đi ra phía sau sân. Lưu Thù nhìn thấy Tiểu Hoàn vẫn đang tưới nước cho rau, liền quay đầu phân phó nha hoàn phía sau:
- Tiểu Thanh, ngươi nói chuyện với Hoàn nhi tỷ đi. Ta không cần ngươi hầu hạ.
Tiểu Hoàn trước đó đã nghe được tiếng động, sớm quan sát vị đại tiểu thư này. Lúc này nàng ta ngẩng đầu lên nhìn bọn họ hồi lâu. Hà Doanh mỉm cười với nàng ta. Tiểu Hoàn lập tức quay đầu nói với Tiểu Thanh:
-Thật là tốt quá, muội muội hãy lại đây giúp tỷ đi.
Tiểu Thanh đáp ứng một tiếng, rồi chạy đến bên cạnh Tiểu Hoàn.
Hai người đi về phía kia của sân. Lưu Thù vừa quan sát vừa cười nói:
- Muội muội, muội không trách ta quá chủ động chứ?
Nàng dí dỏm nhìn Hà Doanh, quay đầu lại nói tiếp:
- Muội muội đừng trách ta, là do người khác nhờ vả ta, ta có một vật muốn giao tận tay muội.
Hà Doanh nghe nói liền dừng bước, nhẹ giọng hỏi:
- Có vật gì cho ta ư?
Nàng nghĩ đến, những người trong nhà mình đều cách nơi này rất xa, chính mình lại mới đến đây không bao lâu. Cho dù bọn họ biết, sợ rằng cũng không có nhanh như vậy tặng lễ vật đến đây. Như vậy, trừ bọn họ ra, còn có ai nữa chứ?
Chẳng lẽ là Lệnh Hồ Hòa? Nghĩ đến y, Hà Doanh trong lòng kích động, nhưng mà lý trí mách cho nàng biết, khả năng này không phải rất lớn.
Hai người lúc này đã ở dưới bóng râm của cây cổ thụ. Lưu Thù từ trong tay áo lấy ra một bao y phục, đưa cho nàng. Thấy Hà Doanh vẻ mặt tò mò, đang chuẩn bị mở ra, thì nàng ta nói:

- Muội muội, người kia từng nói qua, muốn muội mở nó ra tại nơi không có ai.
Nói thì nói như thế, nhưng nàng ta lại ngẩng đầu nhìn bao y phục với vẻ chờ mong, rồi nhìn thẳng vào mắt Hà Doanh, lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng nói:
- Ta, ta cũng tò mò mà!
Hà Doanh nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Lưu Thù như thế, trực giác của nàng cho biết nữ tử này rất chính trực lẫn đáng yêu, liền nở nụ cười đáp lại.
Hà Doanh hỏi:
- Tỷ tỷ, đồ này là ai nhờ ngươi vậy?
Lưu Thù suy nghĩ hồi lâu, rồi mới nói:
- Uhm, mấy ngày hôm trước ta có nghe phụ thân kể về muội, trong bụng lấy làm tò mò, suy nghĩ rằng nếu có thể nhìn được muội một chút thì tốt rồi. Sau đó, một hôm ta đi dạo trên đường, gặp một kẻ xấu muốn khi dễ ta. Lúc này có một người áo xanh giúp ta đánh đuổi gã. Sau khi hắn hỏi danh tính của ta, thì cùng lúc đưa vật này giao cho ta, nói rằng muốn ta tận tay giao cho muội. Người đó cũng dặn dò ta không được tiết lộ việc này với bất kỳ ai.
Nói đến đây, nàng nhỏm người lên phía trước, vẻ mặt hưng phấn nhìn Hà Doanh, nói với sự mong đợi:
- Muội muội, muội có thể lén mở ra để ta nhìn một lần được không? Chỉ một lần thôi!
Hà Doanh chỉ mỉm cười mà không đáp lại. Nàng ta chu

miệng tỏ vẻ mất hứng.
Hà Doanh lại hỏi:
-Vậy người áo xanh kia trông như thế nào?
Lưu Thù lại suy nghĩ một lúc, rồi nói:
- Hắn có bộ dáng rất bình thường, muốn tả bộ dáng cụ thể của hắn, thật không biết dùng lời nào để tả.
Lúc này, nàng nheo mắt, thấy được xích đu, lập tức chạy đến chỗ đó, nàng ngồi xuống, vừa đu đưa vừa nói:
- Muội muội, có phải muội cho rằng người này rất thần bí không?
Cùng lúc, nàng đu lên cao, cười khách khách, cho đến khi xích đu quay lại, nàng mới nói tiếp:

- Doanh muội muội, ta cho rằng, muội cũng thần thần bí bí a. Sau này ta phải theo sát muội. Nói không chừng sẽ có rất nhiều việc kỳ lạ hấp dẫn xảy ra.
Hà Doanh nghe xong, cảm thấy tức cười, nhìn vẻ mặt sinh động của nàng ta, cảm giác nàng ta rất đáng yêu. Còn nàng thì đem bao y phục bỏ vào trong lồng ngực, chính mình thì ngồi trên một chiếc xích đu khác, cùng nàng ta đánh đu.
Chơi một hồi, tiếng cười của hai người truyền đi xa. Lúc này, cách đó không xa Tiểu Hoàn và Tiểu Thanh cũng càng nói chuyện càng hợp ra. Tiểu Hoàn vừa mới tới kinh thành không lâu, không có nhiều người tâm sự. Vốn có chút tịch mịch khó chịu, bây giờ có bạn, dù quen chưa lâu, nhưng cũng đã thành tỷ muội thân mật, nói chuyện này đến chuyện khác không ngừng.
Lưu Thù là người rất hoạt bát, nàng chơi một hồi, liền quấn lấy Hà Doanh nói là muốn nghe tiếng đàn cầm.
Hà Doanh bây giờ cũng thích vị tỷ tỷ đáng yêu này, liền lấy đàn cầm ra, cùng Lưu Thù đàn một bài Tiếu Hồng Trần”. Lần này, Hà Doanh đàn, Lưu Thù thổi tiêu. Bởi vì Lưu tiên sinh rất thích khúc nhạc này, ở nhà đã đàn rất nhiều lần, cho nên Lưu Thù đã sớm quen thuộc. Vì thế, hai người phối hợp với nhau, mặc dù kém xa kỹ xảo của Lưu tiên sinh, nhưng cũng mô phỏng không ít.
Hà Doanh không muốn làm kinh động đến nhiều người. Do vậy với khúc nhạc đó chỉ nhỏ giọng hát. Chỉ như thế thôi, đã làm mấy người Lưu Thù như si như say. Sau khi hát xong lần thứ hai, Lưu Thù càng trở nên nghiện thêm, còn nói muốn ở đây dùng bữa, đến tối mới chịu trở về.
Giữa trưa, Hà Doanh và Tiểu Hoàn đồng thời nấu nướng. Lưu Thù giống như một hài tử, ngồi bên cạnh hỏi tới hỏi lui không ngừng. Rất vất vả mới nấu chín thức ăn. Lưu Thù lúc này đã chảy nhiều nước miếng đồng thời ăn vụng cũng không ít.
Tài nấu nướng của Hà Doanh cũng được coi là đứng đầu ở đây. Lưu Thù ăn được những mỹ vị như thế, vừa ăn vừa nhìn Hà Doanh, rồi cuối cùng nàng ta khẽ thở dài mà nói:
- Doanh muội muội, khó trách phụ thân ta nói muội là tiên nhân hạ phàm. Ài, muội như thế này thật quá hoàn mỹ rồi.
Hà Doanh có điểm buồn cười, liền nói:
- Tại sao, chỉ mấy món thức ăn mà đã khen ta rồi ư? Có phải muốn nhờ ta việc gì không?
Lưu Thù nghe xong, hai mắt liền sáng ngời, rực lửa, nhìn Hà Doanh. Nàng ta cẩn thận nói:
- Muội làm sao biết ta nghĩ gì? Trời! Chủ ý này tốt quá! Sau này nếu không có việc gì, ta sẽ làm phiền muội muội là được.
Lúc này, không chỉ Tiểu Hoàn mà cả Tiểu Thanh cũng cười ra tiếng. Đặc biệt là Tiểu Thanh, làm một cái nháy mắt, muốn tiểu thư của nàng thu liễm một chút. Nhưng mà tinh thần của Lưu Thù đều tập trung trên người của Hà Doanh nên căn bản không có tiếp được ánh mắt của nàng.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện