Vẻ mặt của Lưu Thù không hề che giấu sự hưng phấn và mong đợi khiến Hà Doanh không khỏi mỉm cười. Nàng cười kéo theo Tiểu Hoàn và Tiểu Thanh cũng cười. Sau khi Lưu Thù cười hùa theo, mọi người lại không nhịn được mà cười lớn hơn.
Sau khi dùng cơm xong, mấy nữ nhân hồn nhiên trở thành hảo bằng hữu. Các nàng ngồi dưới bóng cây thụ, gió mùa xuân thổi nhè nhẹ rất thoải mái. Tại đây, Lưu Thù và Hà Doanh, hai người một xướng một họa thêm vài khúc nhạc nữa, cho đến khi màn đêm phủ xuống, các nàng mới luyến tiếc tạm biệt nhau.
Chờ hai người bọn họ rời đi, Hà Doanh trở lại phòng của mình, lấy bao y phục ra. Bao y phục này được bọc khá kỹ làm mấy lớp. Nàng mở từng lớp từng lớp, cho đến lớp cuối cùng có một nút thắt khá chắc và đặc biệt.
Cái nút thắt này mẫu thân của Hà Doanh rất hay dùng. Bà từng rất tự hào nói rằng, vào thời điểm hiện tại, trừ bà và mấy nữ nhi của bà ra, không có một người nào khác có thể tháo được cái nút thắt đó. Bởi vậy, khi Hà Doanh thấy được cái nút thắt này, tim đập nhanh hơn. Nàng cơ hồ cảm giác được:
- “Vật này, thật sự là do thân nhân nàng đưa tới. Chỉ là, tại sao lại cứ đi mấy vòng, nhờ một thiếu nữ ngây thơ như thế đưa tới đây”.
Vừa suy nghĩ, Hà Doanh vừa thuần thục mở bao y phục ra. Chỉ chốc lát, một quyển sách xuất hiện trước mặt nàng. Nàng liền cầm bức thư, bên trong còn có hơn mười tấm ngân phiếu. Hà Doanh run rẩy nhìn sơ qua, mỗi tấm ngân phiếu trị giá một trăm lượng bạc. Kiểm tra lại thêm một lần, thì có thêm mười tấm khác. Số này, mỗi tấm trị tới giá một ngàn lượng lận.
Tâm lý Hà Doanh cực kỳ kích động:
- Không biết là đại ca hay nhị ca tặng ngân phiếu để tiêu dùng, thật là chu toàn. Ngay cả ngân phiếu giá trị nhỏ cũng đưa luôn.
Gom số ngân phiếu này lại, chia làm hai, rồi cất một nửa ở một nơi bí mật, nửa còn lại thì để trong mình, Hà Doanh lúc này mới tĩnh tâm mà đọc quyển sách kia. Trên bìa bên ngoài, sách giống như một quyển y thư bình thường. Lật thêm bốn năm trang nữa, rồi kế thêm hai trang, bốn chữ Vô Cực kiếm pháp xuất hiện trong mắt của Hà Doanh.
Tâm lý Hà Doanh lại một lần nữa kích động. Nàng đọc sơ qua hai trang, lập tức phát hiện rằng, đây là kiếm pháp, là thứ thích hợp nhất với nàng. Cho dù không biết nội công, lấy tính tình và thể chất của nàng, luyện tập sẽ đạt được nửa phần, huống chi nàng còn biết nội công!
Hà Doanh xúc động đi tới đi lui trong phòng. Nàng không rõ người tặng lễ vật này làm sao biết được nàng đang cần thứ gì? Còn nữa, hắn làm sao kết luận chính nàng là một nữ tử yếu ớt, làm sao có thể tu luyện được kiếm pháp này hay không? Chẳng lẽ hắn biết bí mật của mình, luyện "Ngọa Nguyệt công pháp" rồi ư?
Nghĩ tới đây, nàng lắc đầu, trong mắt của rất nhiều người, Ngọa Nguyệt công pháp nhất định không được coi là công pháp tốt. Trong một trăm người, ít nhất sẽ có chín mươi chín người đọc xong lời mở đầu của nó sẽ bỏ qua quyển sách như vậy. Bởi thế, người tặng lễ vật này, có thể hiểu được chính mình có được thân thủ nhẹ nhàng, phản ứng nhanh nhẹn, thích hợp luyện tập với bộ kiếm pháp này mà thôi.
Hà Doanh không hề biết rằng, sự suy đoán này của nàng có thể nói đúng được tám chín phần rồi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người tặng lễ vật này nhất định không phải là đại ca hay nhị ca của mình. Nghĩ đến hai vị ca ca, đặc biệt là đại ca, Hà Doanh đã rất nhiều năm rồi chưa gặp mặt qua đại ca, ấn tượng với đại ca cũng rất là mơ mơ hồ hồ.
Từ cái ngày nhìn thấy Lê Thanh, tâm của Hà Doanh liền có một sự suy sụp. Cho tới bây giờ, nàng mới thở ra một hơi. Ít nhất, tình huống của mình còn có thân nhân nhớ tới. Ít nhất chính mình sau này sẽ có được thực lực tự bảo vệ mình.
Thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, Hà Doanh liền đem toàn bộ tâm tư nhập vào bộ kiếm pháp này.
Trong bất tri bất giác, mười ngày trôi qua. Trong mười ngày ngày, Lê Thanh đã trở về rồi đi tiếp. Hắn vẫn chưa tới hỏi thăm Hà Doanh. Hà Doanh cũng không có bước ra khỏi phòng, mà chỉ tập trung đọc kiếm phổ kia. Trí nhớ của nàng không tệ,