Chu Diễn cười ha ha, rồi nói:
-Thế nào, Ngọc đệ động tâm rồi ư? Ha ha, trong sáu nước hiện giờ, ca ca của ngươi có thể đi được bốn.
Chu Viễn đi bên cạnh nhìn bộ dáng của Hà Doanh, trong lòng thầm nghĩ: Hà Ngọc có mỹ thái như thế này, khó trách không ai không động tâm được.
Hắn thoáng nhìn Chu Kỳ bên cạnh, bắt gặp ánh mắt của y cũng đặt lên trên người Hà Doanh. Nhưng do có tứ hoàng tử kế bên, y mới không dám chảy nước miếng.
Hà Doanh quay mặt nhìn hắn, Chu Diễn càng đắc ý. Hắn ưỡn ngực ra, đắc ý nói: “
-Chờ ca ca có cơ hội, sẽ dẫn Ngọc đệ đi cùng.
Hắn lại đánh giá Hà Doanh một lượt, rồi nhíu mày nói tiếp:
-Gân cốt của ngươi quá yếu ớt. Bộ dạng nam tử hán như thế này, không được rồi. Không được, phải mời một vị sư phụ để rèn luyện một thời gian đã.
Hà Doanh thì không dám, bởi vì cái việc thao luyện như thế, là việc dễ tiết lộ nàng thân là nhi nữ nhất. Nàng lập tức mỉm cười, đáp:
-Tiểu đệ chỉ trộm luyện tập một chút kiếm thuật ở nhà thôi. Ca ca đừng xem thường người quá. Qua hai năm nữa, ta sẽ phân cao thấp với ngươi đó.
Chu Diễn nghe xong liền cười ha ha. Vài người ở đây đang đi đường, thấy bọn họ đều giàu sang, liền tránh sang hai bên nhường đường. Thiếu nữ đi dạo cũng không ít. Phần lớn là nữ nhi của gia đình có một chút quyền quý. Các nàng hớn hở chỉ chỉ trỏ trỏ Chu Viễn và Hà Doanh. Đầu mày cuối mắt mang theo sắc xuân , khoé miệng mỉm cười, ném những ánh mắt đầy mị lực về phía hai mỹ nam tử này.
Chu Viễn vừa mỉm cười lắng nghe Hà Doanh trò chuyện với Chu Diễn, vừa thỉnh thoảng quay sang liếc mắt một cái với các thiếu nữ ấy. Khiến cho bọn họ càng cười rộn lên. Hắn vốn là một người tự cho phong lưu, chìm trong mị nhãn của thiếu nữ, tâm tình cảm thấy rất sảng khoái.
Bọn họ đều đang cưỡi ngựa. Bởi vì đây là thành thị, rất đông người, nên họ đi rất chậm.
Chỉ vào một ngôi chùa phía trước, Chu Viễn nói:
-Đến nơi rồi.
Hà Doanh ngẩng đầu lên nhìn, thấy ngôi chùa dựa lưng vào ngọn núi, được xây bằng gỗ, trông rất đơn sơ. Trước cửa có người vào người ra, không thể nói là vắng vẻ, cũng chưa tới mức náo nhiệt.
Mấy người xuống ngựa, rồi tiến đến ngôi chùa. Thấy bọn họ đi tới, một thiếu niên ra đón, và hỏi:
-Mấy vị quý nhân đến đây để dâng hương hay là việc khác?
Giọng của hắn ân cần chu đáo.
Chu Viễn chậm rãi trả lời:
-Chúng ta muốn mượn sân của quý tự dùng một chút.
Thiếu niên đó khẽ chào, rồi nói:
-Chư vị xin mời.
Hắn đi trước dẫn đường, mấy người đi theo phía sau. Hà Doanh tò mò nhìn đông nhìn tây. Nàng vốn nghĩ rằng nơi này là chùa chiền, vậy tất nhiên sẽ có hòa thượng rồi. Nào ngờ, người tới lui ở đây chẳng những không có một cái thư đồng trọc lóc, ngay cả trang phục cũng không đồng nhất, nàng hcưa bao giờ thấy qua những thứ này bao giờ.
Sân vườn ở đây yên lặng và đẹp mắt. Hương hoa tỏa khắp sân. Cây cối um tùm. Những gian phòng gỗ này được thiết kế cực kỳ tinh xảo, phối hợp rất tương xứng với ngọn núi dài phía sau. Tất cả khiến cho Hà Doanh liên tưởng đến một khu nghỉ mát.
Quả thật, nơi này trừ thần tượng lớn ở phòng chính ra, khuôn viên sân mà bọn họ đang đến chả có một bức tượng nhỏ nào cả, cũng không có không khí của ngôi chùa. Vẻ đẹp và sự yên tĩnh của nó tất cả giống như một biệt việt của nhà quyền quý.
Hà Doanh nhìn một lúc , phát hiện ra người ở trong ngôi chùa này, phần lớn là thiếu niên. Nàng thậm chí còn thấy được mấy vị phu tử dạy chữ ở trong vài căn phòng lớn, đang đọc gì đó cùng với đám thiếu niên. Nghe tiếng tụng vang lên, Hà Doanh càng mơ hồ, nàng thật chưa từng thấy qua loại nào quái gở như thế này.
Thấy nàng ngơ ngác như thế, Chu Viễn đứng bên cạnh lên tiếng:
-Hà Ngọc huynh đệ đã không biết rồi, chùa Ngô Hoàng này, ở vùng lân cận tại Chu thành có mười căn.