Hà Doanh mừng rỡ, còn tưởng mình nghe lầm. Nàng cực kỳ sung sướng, vui mừng ra mặt hướng Tứ hoàng tử thi lễ nói:
-Hà Ngọc ra mắt ca ca.
Tứ Hoàng tử đỡ nàng dậy, lớn tiếng cười nói:
-Ha ha, tiểu đệ xin đứng dậy, đây, đại ca có một khối ngọc bội này, ngươi hãy cầm lấy đi.
Đây chính là trao đổi tín vật, Hà Doanh lập tức tiếp nhận lấy ngọc bội, cẩn thận cất đi, sau đó cũng sờ sờ trên người lấy ra khối ngọc bội mà nàng mang bênngười từ nhỏ, đưa cho Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử cũng vui vẻ nhận lấy.
Sau đó, hắn nghiêm túc nói:
-Chúng ta tìm một chỗ chính thức kết nghĩa đi.
Hà Doanh đương nghiên tán thành, do hơi rượu nên hiện giờ khuôn mặt nàng càng trở nên đỏ hồng, hai mắt cũng sáng ngời đến cực điểm. Vừa nghe Chu Diễn nói muốn kết nghĩa nàng liền liên tưởng đến việc kết nghĩa vườn đào của ba huynh đệ Lưu Bị khi xưa, lập tức vâng dạ liên hồi, hào khí dâng lên tận trời.
Nàng đưa tay vỗ mạnh bả vai Chu Diễn kêu ‘binh’ một cái, lớn tiếng nói:
-Được, Chúng ta kết nghĩa, sau này chúng ta có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng!
Nói tới đây, nàng vỗ mạnh ngực mình nói:
-Ca ca, nếu như huynh có chuyện gì muốn đệ làm, cứ việc nói là được.
Chu Diễn nghe nàng nói xong cũng ha ha cười đưa tay không ngừng vỗ mạnh vai nàng. Bị hắn vỗ, Hà Doanh thiếu chút nữa bị đẩy ngã ra mặt đất. Hà Doanh cảm thấy một cỗ lực mạnh không ngừng tác động vào vai mình, hai chân mềm nhũn, liên tục lui lại phía sau đến khi đặt mông ngồi bịch xuống ghế.
Cảm giác say rượu lập tức biến mất, đầu óc vẫn còn choáng váng nhìn Chu Diễn, mắt to nháy vài cái, sững sờ nói:
-Đại ca, ngươi xuống tay quá mạnh rồi.
Thần thái của nàng đáng yêu, ngữ điệu giống như nén giận, giống như hờn dỗi, ngay cả Chu Diễn nghe thấy thế trong lòng cũng run lên, gương mặt trở nên đỏ bừng.
Chu Kỳ lại càng không chịu nổi, ngay cả Chu Viễn cũng nhìn nàng từ trên xuống mà thầm cảm thấy kỳ lạ.
Chu Diễn ha ha cười, che dấu vẻ mặt không được tự nhiên của mình. Hắn đi tới trước mặt Hà Doanh, nhẹ nàng cầm tay nàng, để lên vai mình nói:
-Được, để đại ca cõng người đi, coi như tạ lỗi với ngươi.
Hà Doanh cười hắc hắc, lấy tay đẩy hắn ra, nói:
-Không cần phải thế đâu.
Hai mắt tựa như liếc mà không phải liếc, tuyệt mỹ vô cùng. Chu Diễn thấy thế tự nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh bất thường, trong lòng thầm nghĩ:" Bộ dáng này của Ngọc đệ thật sự là …, thật sự là…." Hắn suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra từ nào có thể miêu tả được đành bỏ qua suy nghĩ của mình.
Chu Viễn nhìn thoáng qua vẻ mặt lo lắng của Lưu Thù ở bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ: Thiếu niên này, thật đúng là uổng cho một thân phận nam nhi.
Hắn không phải chưa từng hoài nghi, tuy nhiên diện mạo, cử chỉ của Hà Doanh so với nữ tử cũng khác nhau rất xa, do vậy mặc dù quan sát rất kỹ như vậy hắn cũng chỉ là hoài nghi mà thôi.
Lập tức mấy người liền đứng dậy, chuẩn bị đi đến chùa Ngô Hoàng ở gần đây. Hà Doanh nhìn Lưu Thù một chút, cười với nàng ta, ý bảo nàng ta đi về trước. Nàng đã cảm thấy hơi say, ý nghĩ cũng không còn sáng suốt, may mắn là khả năng tự chủ của nàng hơn người bình thường rất nhiều, trải qua quá nhiều sinh tử nên cũng không hề nói câu nào không nên nói.
Lưu Thù vội vàng không ngừng gật đầu. Nàng ta đã hiểu rõ với tình hình của Hà Doanh bây giờ. Nếu có thêm một chỗ để dựa vào thì khả năng nàng có thể nắm giữ vận mệnh của mình càng lớn.
Tuy nhiên, nàng cũng lo lắng, nếu thân phận nữ tử của Hà Doanh bị phát hiện thì cũng sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Trong lòng nghĩ thế, nhưng Lưu Thù tự an ủi: Mọi người đều nói Tứ hoàng tử là người khoan dung độ lượng, rất thích nói giỡn. Rất có khả năng nếu hắn biết rõ ràng chân tướng cũng chỉ là cười mà cho qua. Nghĩ đến đây nàng nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ hồng của Tứ hoàng tử Chu Diễn, đội nhiên lại nghĩ rằng: nếu Hà Doanh làm cho Tứ hoàng tử thật sự động lòng thì chẳng phải là càng thêm tuyệt vời hay sao.
Nhìn bọn họ ra cửa, Trần công chúa đôi mắt đẹp dịu dàng, một đường đưa tiễn tỏ vẻ