Tiểu Hoàn quả thật phụng lệnh Lê Thanh tới mời Hà Doanh .Không nghĩ tới tiểu thư còn nói đang ngủ , muốn tự mình đi vào , các nàng nói gì cũng không chịu. Cả đám lạnh người nhìn nhau . Tiểu Hoàn trong tâm phát hoảng .Nhớ tới vừa rồi sắc mặt Lê Thanh khó coi , nàng cũng không dám trở về nói với hắn như thế, liền ngồi lại ở trong phòng khách , nghĩ rằng tới lúc tiểu thư tỉnh dậy thì cùng nhau trở về là được rồi .
Nàng đợi một mạch cho đến tận trời tối mà vẫn không thấy ai đi ra . Tiểu Hoàn gấp đến độ muốn khóc . Nàng bất an đi tới đi lui trong phòng khách , cũng không dám về Lê phủ, lại không thể giống như con ngốc đứng mãi ở chỗ này , thật đúng là không có chỗ để đi a .
Đang lúc phiền não , một thân ảnh quen thuộc chợt hiện lên trong mắt nàng . Tiểu Hoàn mừng rõ , vọt tới gắt gao cầm chặt tay Hà Doanh , kêu lên :
-Tiểu thư
Chung quanh không có ai , nàng kêu tiểu thư trở về .
-Tiểu thư , tướng quân lệnh cho ta đưa người hồi phủ .Tiểu thư sao còn có thể đang ngủ ở nơi này chứ , nếu như tướng quân biết , khẳng định sẽ rất tức giận.
Hà Doanh bình tĩnh nhìn nàng , thấy nàng tâm đang hoảng loạn , mới nhàn nhạt nói :
-Tiểu Hoàn , muội theo ta đã bao nhiêu năm ?
Tiểu Hoàn suy nghĩ một chút , nói :
-Có lẽ là tám năm.
Hà Doanh ngồi xuống một cái ghế , nhẹ giọng nói :
-Đúng vậy , tám năm rồi . Tiểu Hoàn , muội tự mình nói xem , trong suốt tám năm này , ta xem muội như muội muội hay vẫn chỉ coi ngươi như nha hoàn ?
Tiểu Hoàn sửng sốt nói :
-Tiểu thư đối với Tiểu Hoàn vô cùng tốt , tất nhiên đã xem Tiểu Hoàn như muội muội.
Hà Doanh gật đầu nói :
-Kkhông sai , ta xem ngươi như là thân muội muội , có chuyện gì , người đầu tiên ta nghĩ đến cũng là ngươi , ngay cả trên đường gặp nguy hiểm , ta cũng che chở phía trước cho ngươi.
Nói tới đây , nàng chăm chú nhìn Tiểu Hoàn , nói:
-Ngươi không cảm thấy , dưới tình hình này , ngươi phải ở trước mặt ta , bảo vệ cho ta mới đúng sao ?
Tiểu Hoàn ngẩn ngơ , tựa hồ không phản ứng gì . Nàng cúi đầu , qua một đoạn thời gian mới nói :
-Tiểu thư , người thật quá tốt.
Hà Doanh cười khổ một chút , nói :
-Tiểu Hoàn muội biết không , ta thật sự rất hối hận.
Bỏ qua ánh mắt kinh dị của Tiểu Hoàn , nàng nói :
-ta hối hận đối với muội quá tốt.
Tiểu Hoàn sắc mặt trắng bệch , cái miệng nhỏ nhắn mở ra , bộ dáng không dám tin .Hà Doanh làm như không thấy , lại nói :
-mấy ngày trước , muội lại có thể phụng lệnh Lê Thanh tới thử dò xét ta , muội đã hoàn toàn quên mất , ta mới là chủ của muội.
Thấy Tiểu Hoàn muốn giải thích , nàng vung tay cắt lời , nàng nói :
-Ta biết , là ngươi tốt với ta . Nhưng là , ta cần ngươi trăm phần trăm trung tâm với ta. Hôm nay , cũng là Lê Thanh gọi muội tới đây ?
Tiểu Hoàn liền quỳ xuống mặt đất , kêu lên :
-tiểu thư , người đừng như vậy , Tiểu Hoàn rất sợ.
Nàng nắm lấy chặt gấu áo Hà Doanh , nước mắt đầm đìa .
Hà Doanh lắc đầu nói :
-Ta vốn là không muốn gặp muội. Sau nghĩ lại , vẫn còn chưa nói cho muội rõ . Ta chỉ là một người rất bình thường , dựa vào cha, huynh, đệ không ngừng ,