Hà Doanh cầm lấy cái giới tử, cứ như vậy cầm nó, cảm giác quen thuộc trong lòng càng thêm mãnh liệt. Nàng nhìn một chút, không tìm ra duyên cớ. Liền để nó vào trong lồng ngực. Sau đó đi về phía thanh trường kiếm trên mặt đất.
Hà Doanh rút kiếm ra, hàn quang dày đặc, vô cùng chói mắt. Nàng chăm chú, không để ý đến đám người Chu Diễn biểu tình muốn nói lại thôi. Nhìn hồi lâu, nàng quay đầu, đưa thanh kiếm đến trước mặt Chu Viễn. Nói:
-Ca ca, kiếm này là quốc bào, ta không dám cầm, ngươi dâng cho bệ hạ đi.
Nàng thốt ra lời này, cả đám trên mặt đều vui mừng, đám người Chu Viễn lộ ra vẻ bội phục. Hà Doanh một cái thảo dân nho nhỏ, nếu thật sự cầm thanh kiếm đại biểu cho tôn nghiêm quốc gia, cái đó thật là sợ rằng sống không được lâu. Dâng lên hoàng thượng thì khác, đó chính là tuyên dương quốc uy a.
Chu Diễn với tay chụp lấy, thiếu chút nữa đem kim phiếu trong tay Hà Doanh rơi xuống mặt đất. Hắn nhếch miệng nói:
-Tiểu tử, thật sự thông minh. Được, ta liền thay đệ dâng lên. Vốn đệ lần này coi như lập công lớn. Nhưng tiền tiền của đẽ ta nhìn cũng đỏ mắt, cho nên phần thưởng đệ không được đòi nữa
Hà Doanh trừng mắt, nói:
-Đương nhiên phải đòi? Huynh thỉnh bệ hạ soạn thảo thánh chỉ bảo vệ bình an. Ta không cẩn thận phạm vào sai lầm gì, toàn bộ xóa bỏ !
Chu Diễn nhất thời câm lặng. Một lát sau, Chu Diễn nói:
-Tiểu tử ngươi quá khôn khéo đi. Đây là một yêu cầu to lớn a. Được! Thanh kiếm trấn quốc chi bảo, đổi lấy một mạng nhỏ của ngươi, nói thế nào cũng không thiệt.
Hà Doanh thấy hắn đáp ứng, vui đến ánh mắt tràn đầy vui mừng, long lanh gợn nét thu ba, khiến đám thiếu niên một trận mê muội. Nàng đôi môi đỏ mọng khẽ mở:
-Chính ngươi nói đó nha.
Chu Diễn thiếu chút nữa rớt tròng mắt, trong lòng thầm nghĩ: Tiểu đệ này cũng thật đẹp, con mẹ nó, lão tử nhìn thấy cũng phải hoảng hốt.
Hà Doanh lấy ra một tấm kim phiếu, giao cho Chu Diễn. Nói:
-Ca ca, huynh giúp đệ phân phát đi nha.
Chu Diễn không chút khách khí nhận lấy, lớn tiếng nói:
-Các huynh đệ, chúng ta có thể thoả thích vui sướng một trận rồi.
Đám thiếu niên cười ha ha, mỗi người mắt đều híp lại. Ánh mắt nhình về phía Hà Doanh, cũng thấy thuận mắt nhiều hơn.
Hà Doanh cần thận đem kim phiếu cùng giới tử thu vào, trong lòng thầm nghĩ: Tiền ta còn để trong Lê Phủ, chờ khi nào lấy lại mới được.
Hiện tại, không có nhìn thấy Lê Thanh, tâm tình nàng rất tốt.
Chu Diễn thấy nàng dông dài cả nửa ngày, mới sắp xếp sự tình thỏa đáng, nhìn về phía nàng, sau hướng đám người lớn tiếng phân phó:
-Nhà này, từ nay về sau sẽ là của huynh dệ của ta. Nghe thấy chưa? Các ngươi khách khí một chút. Hắn nói gì nghe đó, các ngươi tự nhiên là hạ nhân.
Đám người hô đáp ứng, sau đó hắn lại nhìn về phía Hà Doanh nói:
-Huynh đệ, cùng ca ca đi chơi. Thân phận dệ hiện tại không còn bình thường. Sau trận chiến này, đệ một trận thành danh. Là thiếu nhiên anh hùng của Chu quốc ta. Hiện bện ngoài không biết bao nhiêu người muốn giao thiệp với đệ.
Hắn vừa nói, một bên dắt Hà Doanh đi. Hà Doanh cười khổ không thôi. Đi đến ngoài cửa viện, Chu Diễn thuận tay đưa thanh kiếm cho quản gia, đông thời đem yêu cầu của Hà Doanh nói ra. Liền không quay đầu lại đi ra bên ngoài.
Hà Doanh quay đầu nhìn tên quản gia kia. Đây là một thư sinh khoảng ba mươi tuổi diện mạo tuấn tú. Cả người toát ra khí chất kì dị, căn bản không giống quản gia, khí phái bất phàm.
Hắn thấy Hà Doanh nhìn mình, hướng nàng gật đầu, lại có vẻ quang minh hào phóng, khí vũ bất phàm.
Đoàn người ồn ào đi ra bên ngoài. Vừa ra khỏi đại môn, đã có mấy cỗ xe ngựa dừng bên ngoài. Chu Diễn lớn tiếng nói:" Người đâu, bỏ toàn bộ ngựa ra. Cũng không phải đàn bà, cần gì xe ngựa."
Dứt lời, hắn nhảy lên một hắc mã trong số đó. Chỉ chốc lát bọn