Ngô Tam Quế trấn giũ Sơn Hải quan để chống cự quân Mãn Châu vào xâm lược . Tư Ðồ Bá Lôi là tay kiêu dũng mà lại thiện chiến nên lập được nhiều công trạng . Sau Lý Tự Thành đánh phá Bắc Kinh, Ngô Tam Quế hướng dẫn quân Thanh vào quan ải . Tư Ðồ Bá Lôi lảnh binh ra tác chiến với bọn Lý Tự Thành từng phá được Sấm quân , giết được vô số binh tướng . Lão là người đầu tiên vào đánh Bắc Kinh. Khi đó lão tưởng quân Thanh kéo vào quan ải chỉ vì mục đích báo thù cho Sùng Trinh Hoàng đế .
Ngờ đâu quân Thanh lại thừa cơ chiếm lấy giang sơn của người Hán và Ngô Tam Quế là một tên đại Hán gian. Tư Ðồ Bá Lôi cực kỳ phẩn nộ lập tức bỏ lên núi Vương ốc ẩn cư.
Tư Ðồ Bá Lôi võ công đã cao cường, lại nhân thời kỳ ẩn cư chuyên tâm rèn luyện, bản lãnh lão ngày càng tiến bộ .
Bọn thủ hạ của Tư Ðồ Bá Lôi có nhiều người không muốn đầu hàng nhà Mãn Thanh đều tụ tập về núi Vương ốc . Tư Ðồ Bá Lôi rảnh việc liền đem võ công truyền thụ cho bọn thủ hạ rồi tự nhiên biến thành phái Vương ốc. Phái Vương ốc trước có tình thày trò, sau mới thành môn phái nên khác hẳn các môn phái khác . Cái tên Tư Ðồ Bá Lôi bọn Trương Khang Niên đã được nghe qua. Nguyễn Nghĩa Phương lại cho hay gã thanh niên cầm đầu bọn áo lam tên gọi Tư Ðồ Hạc, con thứ ba của Tư Ðồ Bá Lôi. Còn ngoài ra là sư huynh, sư đệ đồng môn . Trong bọn này có một vị niên trưởng bọn chúng xưng hô bằng sư thúc. Nguyễn Nghĩa Phương lại cho hay thiếu nữ đó tên gọi là Tăng Nhu. Phụ thân cô là bộ hạ của Tư Ðồ . Mấy nãm trước, phụ thân cô lúc lâm chung đã sai cô đến xin làm môn hạ của phái này. Mới đây quần hào phái Vương ốc được tin con trai Ngô Tam Quế là Ngô Ứng Hùng tới Bắc Kinh. Tư Ðồ chưởng môn liền phái bọn thuộc hạ đến ra mắt gã . Nhân đi đường qua đây thấy một doanh trại của quân Thanh dựng nên, Tư Ðồ Hạc hãy còn nhỏ tuổi, bản tánh hiếu sự liền trà trộn vào thám thính thì thấy mọi người đang đánh bạc . Hắn muốn động thủ đánh trước,thực ra không phải để ý đến tiền bạc mà chỉ cốt đánh giết quân Mãn Châu cho tan nhuệ khí .
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Bọn ngươi định đến ra mắt con trai Ngô Tam Quế để làm gì ?
Nguyễn Nghĩa Phương đáp:
-Gia sư dặn bọn tại hạ nghĩ cách bắt gã đem lên núi Vương ốc uy hiếp Ngô Tam Quế bức bách hắn bức bách hắn .
Vi Tiểu Bảo hỏi dồn :
- Sao? Bức bách hắn tạo phản phải không?
Nguyễn Nghĩa Phương đáp:
- Ðó là lời dạy của gia sư , không liên quan gì đến tiểu nhân . Tiểu nhân giữ lòng trung với nhà Thanh, quyết không dám tạo phản. Bửa nay tiểu nhân đã chặt đứt quan hệ với phái Vương ốc tức là không chịu theo bọn nghịch tặc , bỏ chỗ tối ra chỗ sáng, khởi nghĩa ngay trước trận.
Vi Tiểu Bảo vung cước đá gã một cái, vừa cười vừa thoá mạ :
- Con mẹ nó . Ngươi mà là một tay đại nghĩa sĩ ?
Nguyễn Nghĩa Phương tuy không né tránh, chịu hứng cái đá , miệng đáp:
- Dạ ! Dạ ! Tiểu nhân hoàn toàn trông cậy vào sự tài bồi của tiểu tướng quân . Từ nay nều tiểu nhân được tiểu tướng quân cho làm tôi mọi, tiểu nhân xin dốc dạ trung thành. Dù phải nhảy vào đống lửa cũng không lùi bước.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :
- Việc ta buông tha cho bọn Tư Ðồ Hạc, Tăng Nhu, e rằng bọn Trương Khang Niên và đoàn thị vệ không phục . Bây giờ ta phải cho chúng lợi một chút, nhà cái mới gỡ được mặt mũi.
Gã trầm ngâm một lát, quyết định chủ ý rồi, đập mạnh tay xuống bàn quát:
- Mi là tên phản tặc to gan lớn mật . Hiển nhiên đến câu kết với Ngô Tam Quế tạo phản triều đình. Còn mi nói đến bắt con y thì được lợi gì ? Mi muốn dấu diếm cho y phải không? Tổ bà quân khốn kiếp . Thủ hạ đâu ? Nọc hắn ra mà đánh một trận cho gã biết phép nước.
Lập tức bảy tám tên quân ngoài cửa trướng nhảy vào vật Nguyễn Nghĩa Phương xuống đất, dùng côn đánh một hồi đến nát da rữa thịt.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
-Mi da chịu cung xưng chưa? Mi bảo tới bắt con Ngô Tam Quế sao lại trà trộn vào quân trường ta để sát hại Ngự tiền thị vệ ?
Gã ngừng lại một lát rồi nói tiếp :
- Ngự tiền thị vệ và Kiêu kỵ doanh đều là những người thân tín của Hoàng Thượng. Bọn mi đắc tội với Ngự tiền thị vệ và Kiêu kỵ doanh tức là không nể mặt Hoàng thượng.
Bọn Trương Khang Niên, Phú Xuân nghe gã nói trong lòng rất khoan khoái, đều lớn tiếng ra oai .
Vi Tiểu Bảo lại nói:
-Quân này chỉ bẻm mép dùng hoa ngôn xảo ngữ , bịa đặt chuyện hoang đường để gạt ta. Nếu không đánh dàu thì sao tra ra được thực tình của quán phản tặc .
Bọn quán sĩ lại quát tháo, vung côn đánh xuống như mưa.
Nguyễn Nghĩa Phương la làng:
- Ðừng đánh nữa ! Ðừng đánh nữa ! Tiểu nhân xin thú hết !
Vi Tiểu Bảo quát hỏi:
- Bọn mi ở trên Vương ốc cả thảy có bao nhiêu tên?
Nguyễn Nghĩa Phương đáp:
- Tất cả hơn bốn trăm người.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
- Kể cả người nhà tổng số bao nhiêu?
Nguyễn Nghĩa Phương đáp:
- Nếu kể cả người nhà thì nhân số lên tới hơn hai ngàn người.
Vi Tiểu Bảo vỗ án quát lớn:
- Tổ bà nó ! Sao lại ít thế ? Quân bay . Ðánh nữa đi cho ta coi .
Nguyễn Nghĩa Phương kêu thét lên:
- Ðừng đánh nữa . Ðừng đánh nữa . Cả thảy có ..bốn ngàn ..năm ngàn người hay hơn nữa.
Vi Tiểu Bảo lớn tiếng thoá mạ :
- Chém cha con mẹ tổ tôn mười tám đời nhà mi. Nói sao thì nói cho mau lẹ , dứt khoát. Chín ngàn thì mi bảo là chín ngàn, sao còn phải nói là bốn, năm ngàn .
Nguyễn Nghĩa Phương đáp:
-Dạ, dạ! Có chín ngàn người. . . hay hơn nữa..
Vi Tiểu Bảo lại quát:
- Bọn phản tặc nhà mi có bao giờ chịu nói thật . Mi bảo hơn chín ngàn thì ít ra phải đến một vạn chín ngàn.
Gã vỗ bàn đánh bình một tiếng, quát hỏi:
-Trên núi Vương ốc tụ tập bao nhiêu tên phản loạn? Ngươi phải khai cho đúng.
Nguyễn Nghĩa Phương nghe giọng lưỡi Vi Tiểu Bảo thì dường như nhân số càng nhiều gã càng thích. Gã liền đáp:
-Tiểu nhân nghe nói.. tổng cộng hơn ba vạn người. . .
Vi Tiểu Bảo mừng rỡ nói:
- Có thế chứ! Phải bấy nhiêu mới gần đúng.
Gã quay lại bảo Tham lĩnh Phú Xuân:
- Quân đê tiện này, không đánh đau là không cung xưng.
Phú Xuân đáp :
-Dạ đúng thế! Phải đánh nữa mới được.
Nguyễn Nghĩa Phương kêu la :
- Bất tất phải đánh nữa . Tướng quân đại nhân hỏi câu gì, tiểu nhân xin thú câu đó.
Nguyễn Nghĩa Phương chủ ý là cứ theo giọng lưỡi của viên tiểu tướng quân này mà khai ra, để khỏi phải đau đớn về da thịt.
Vi Tiểu Bảo liền hỏi:
- Hơn ba vạn người trong bọn mi cũng luyện tập võ công cả phải không? Vừa rồi vị tiểu cô nương kia mới 15, 16 tuổi cũng đã giỏi võ nghệ. Phải chăng bọn mi toàn là bộ hạ cũ của Ngô Tam Quế? Còn những tên nhỏ tuổi thì là con cái của các tướng lãnh dưới trướng hắn ngày trước chứ gì?
Nguyễn Nghĩa Phương đáp:
- Dạ dạ! Toàn thể đều đã học võ nghệ và đều là chân tay bộ hạ cũ của Ngô Tam Quế, hay con cháu của bọn này.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Tên Tư Ðồ Bá Lôi, chủ lãnh của bọn mi, trước kia là ái tướng của Ngô Tam Quế, bản lãnh ghê gớm lắm phải không? Hắn đã nói ra miệng là phải giết chết cho kỳ hết bọn người Mãn Châu chúng ta, Mi có biết chuyện đó không?
Nguyễn Nghĩa Phương đáp:
- Ðó là lời nói của kẻ đại nghịch vô đạo như y mới dám thốt ra.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Hắn phái bọn mi đến Bắc Kinh gặp con trai Ngô Tam Quế để thương lượng về việc tạo phản, sao bọn mi lại không đến Vân Nam để bàn định thẳng với Ngô Tam Quế?
Nguyễn Nghĩa Phương ấp úng:
-Cái đó cái đó e rằng.. e .rằng còn có nguyên nhân. Thực tình bọn chúng chỉ được sai đi bắt Ngô Ứng Hùng..
Câu hỏi của Vi Tiểu Bảo thực khó trả lời, gã ấp úng lựa chiều mãi mà nói không trôi.
Vi Tiểu Bảo tức giận quát:
- Quân khốn kiếp . Còn nguyên nhân gì nữa? Chính Tư Ðồ Bá Lôi đã đến Vân Nam từ trước để bàn định với Ngô Tam Quế rồi. Có đúng thể không?
Nguyễn Nghĩa Phương ngập ngừng đáp:
- Dường như. . . dường như đúng thế
Vi Tiểu Bảo vỗ bàn thoá mạ:
- Con mẹ nó . Ðúng là đúng mà không đúng là không đúng. Sao còn dường như với chẳng dường như .
Nguyễn Nghĩa Phương vội nói theo:
- Dạ? Dạ! Ðúng thế. Hắn đi Vân Nam rồi.
Bọn Trương Khang Niên, Triệu Tệ Hiền, Phú Xuân nghe Vi Tiểu Bảo dẫn dụ cho Nguyễn Nghĩa Phương cung khai buộc Bình Tây Vương Ngô Tam Quế vào tội tạo phản đại nghịch, đều không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Chúng ngấm ngầm kinh hãi, không hiểu gã có dụng ý gi?
Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
- Tại sao tên tướng thân ái của Ngô Tam Quế là Tư Ðồ Bá Lôi dẫn hơn ba vạn tinh binh lại không đóng trại tại Vân Nam? Tổ bà nó! Núi Vương ốc ở địa phương nào?
Gã nghĩ bụng:
- Nếu nói Vương ốc cũng ở trong tỉnh Vân Nam thì mình bỏ câu này là dại.
Lại nghe Nguyễn Nghĩa Phương đáp:
- Núi Vương ốc ở huyện Tề Nguyên tỉnh Hà Nam.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Phải mà . Núi Vương ốc ở gần Bắc Kinh hơn nhiều. Bọn phản tặc dụng tâm thật ác độc. Chúng đưa một cánh quân tinh nhuệ mai phục trước trong vùng rừng núi ở gần Bắc Kinh. Hễ Ngô Tam Quế ở Vân Nam nõ lên làm phản là lập tức bọn mi kéo quân từ trong núi ra bổ vây Bắc Kinh chặt đầu bọn Ngự tiền Thị vệ, Kiêu Kỵ thân binh chúng ta như sung rụng cả một lượt. Bọn mi tàn sát đến máu chảy thành sông, thây cao như núi, cát bụi mịt trời, té đái vãi phân mới vừa lòng, có phải thế không?
Nguyễn Nghĩa Phương dập đầu nói:
- Ðó là âm mưu của hai tên phản tặc Ngô Tam Quế và Tư Ðồ Bá Lôi, không liên quan gì đến tiểu nhân.
Vi Tiểu Bảo mỉm cười nghĩ bụng:
- Mi quả là một đứa khôn ngoan.
Rồi gã hỏi:
- Trong phái Vương ốc có bao nhiêu tên bộ hạ của Ngô Tam Quế đã làm quan binh, ngươi phải khai cho rõ.
Nguyễn Nghĩa Phương đáp:
- Số người này nhiều lắm.
Hắn đưa ra khá nhiều tên họ thực sự chớ không phải bịa đặt.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Vậy ngươi viết tên họ bọn chúng ra bản cung. Trước bọn đó làm chức gì dưới trướng Ngô Tam Quế phải kê cho đúng.
Nguyễn Nghĩa Phương nói :
- Có một số. . .tiểu nhân không nhớ rõ.
Vi Tiểu Bảo quát:
- Ngươi không nhớ rõ ư . Nọc ra đánh ba chục côn là ngươi nhớ hết.
Nguyễn Nghĩa Phương vội la:
- Bất tất phải đánh. . .Tiểu nhân nhớ được cả rồi.
Quân sĩ lấy giấy bút ra đưa cho Nguyễn Nghĩa Phương lập danh sách.
Vi Tiểu Bảo thấy hắn viết hàng nửa ngày trời mà vẫn không lập xong, trong lòng nóng nẩy, nhìn Trương Khang Niên nói:
- Trương huynh đi kêu thư lại đến lấy khẩu cung tên này .
Gã lại nhìn Nguyễn Nghĩa Phương lớn tiếng:
- Khẩu cung của mi vừa khai thế nào thì bây giờ phải đọc lại đúng như cũ mi chỉ sai nửa câu là ta chặt đầu đó. Các ngươi đem nó xuống dưới kia để khai cung.
Hai tên quan quân lôi Nguyễn Nghĩa Phương ra ngoài. Vi Tiểu Bảo cười hề hề nói:
- Ba vị lão huynh? Phen này chúng ta thật hên vận mới khám phá ra vụ án phản nghịch tày đình. Ðây nhất định là một dịp thăng quan,