Quần tăng dõng dạc tuyên Phật hiệu.
Vi Tiểu Bảo khóc một lúc rồi dừng lại.
Hối Thông thiền sư nói:
- Sư đệ! Tăng chúng trong bản tự hiện dùng tám chữ "Ðại, Giác,Quan, Hối, Trừng, Tịnh, Hoa, Nghiêm" để xếp thứ tự. Gia sư là Quan Ðảm thiền sư đã viên tịch trước đây 28 năm. Chư tăng trong chùa pháp hiệu "Trừng" đều là sư diệt của sư đệ.
Bọn Trừng Quang, Trừng Thông đều đến tham kiến sư thúc.
Vi Tiểu Bảo thấy mấy vị lão hoà thượng râu trắng như tơ đều kêu mình bằng sư thúc, và bao nhà sư pháp hiệu có chữ "Tịnh" đều đã cao tuổi kêu gã bằng sư thúc tổ, gã lấy làm cao hứng..Sau đến những nhà sự lối ba bôn chục tuổi pháp hiệu chữ "Hoa" kêu hắn bằng Thái sư thúc tổ, gã không nhịn được phá lên cười ha hả.
Quần tăng thấy Vi Tiểu Bảo mặt mũi còn đẫm lệ chưa khô, đột nhiên cười rộ, cũng không nhịn được phải mỉm cười.
Bọn Trương Khang Niên vào cáo biệt Vi Tiểu Bảo. Gã nhớ tới Song Nhi liền lấy 50 lượng bạc đưa cho Trương Khang Niên thuê phòng ở dưới chân núi để thị cư trú.
Nguyên chùa Thiếu Lâm từ trước tới nay không nghinh tiếp nữ thí chủ nên Song Nhi phải chờ gã bên dưới núi. Gã tưởng chỉ lên chùa đưa thánh chỉ phong tặng và khao thưởng cho chư tăng xong rồi được xuống núi về kinh.. Không ngờ gã phải xuất gia ngay ở chùa Thiếu Lâm.
Vi Tiểu Bảo đã thay mình Hoàng đế, lại liệt vào hàng cao tăng mang pháp danh hàng chữ "Hối" nên địa vị gã ở trong chùa rất cao.
Nhà sư trụ trì lựa cho gã một căn phòng thiền rất lớn, lại sai 4 tên tiểu sư để gã sai bảo.
Hối Thông phương trượng nói:
- Sư đệ ở trong chùa nhất nhất được tự do. Cả những lúc công hoá buổi sớm cũng như buổi tối đều được tùy tiện. Trừ 5 điều cấm giới là sát sinh, uống rượu , dâm tà, nói quàng, trộm cắp còn những điều cấm giới khác, sư đệ giữ được là hay mà không giữ thì thôi, chả cần câu thúc.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- Trong 5 điều cấm giới thì điều nói quàng lão gia không giữ được rồi.
Gã hỏi lại:
- Có phải giới đồ không?
Hối Thông phương trượng sửng sốt hỏi lại:
- Ðánh bạc ư? Ðánh bạc bằng gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ðánh bằng tiền.
Hối Thông mỉm cười nói :
- Trong 5 đại cấm giới không có mục giới đồ. Người khác có thể cấm giới đồ, riêng sư đệ được tuỳ tiện.
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:
- Con mẹ nó, một mình lão gia thì đánh bạc với ai? Chẳng lẽ mình lại đánh với mình. Như vậy không cấm cũng như là cấm rồi.
Vi Tiểu Bảo ở trong chùa mấy ngày không có việc làm. Gã tự nhủ:
- Hoàng Ðế bảo ta đi phục thị Lão Hoàng Gia, ngài lại kêu lên chùa Thiếu Lâm xuất gia trước, chẳng hiểu khi nào mới lên Ngũ Ðài Sơn?
Một hôm bỗng dưng gã tới La Hán Ðường thấy Trừng Thông đang dạy võ cho 6 đồ đệ. Chúng tăng nhìn thấy Vi Tiểu Bảo liền khom lưng thi lễ. Vi Tiểu Bảo xua tay gạt đi:
- Các ngươi bất tất phải thi lễ, cứ tuỳ tiện luyện võ đi.
Gã thấy 6 nhà sư hàng chữ "Tỉnh" đã tinh thông môn quyền cước, ra tay rất mau lẹ. Lúc chiết chiêu biến hoá khôn lường. So với vị "sư thúc tổ , là gã, chúng còn cao minh hơn nhiều. Gã lại nghe Trừng Thông chỉ điểm cho chúng thế nào là sử quyền cương mãnh có thừa, kình lực không đủ, phát cước thế nào là lệch bộ vị, hay hơi cao hoặc hơi thấp một chút.
Vi Tiểu Bảo hoàn toàn không hiểu nên chẳng lấy chi làm thú vị liền trở gót bỏ đi.
Vi Tiểu Bảo vừa đi vừa nghĩ thầm:
- Ta nghe nói võ công của phái Thiếu Lâm vào hàng đệ nhất thiên hạ. Ta đã đến đây làm hòa thượng không học được chút công phu thì thật là đáng tiếc.
Ðột nhiên gã chợt tỉnh ngộ, tự nhủ:
- À phải rồi! Tiểu Hoàng Ðế sai ta đến chùa Thiểu Lâm xuất gia là cốt để ta học được chút công phu đặng bảo vệ Lão Hoàng Gia đắc lực hơn. Nhưng hỡi ôi! Sư phụ ta đã chết đi cách đây 28 năm rồi thì còn lấy ai truyền thụ võ công cho ta?
Gã trầm ngâm một lát chợt hiểu ra rằng:
- Lão hoà thượng trụ trì nơi đây bảo ta làm sư đệ lão là để ta không có sư phụ. Lão trọc này xảo quyệt thật. Hừ? Phải rồi? Lão tưởng ta là người thân tín của Hoàng Ðế, một vị quan lớn người Mãn Châu nên lão không chịu đem võ công thượng hạng truyền cho một tên Thái Ðát. Chà chà! Lão này thâm quá! Nhưng lão không dạy ta, chẳng lẽ ta không biết nhìn mà học lấy?
Theo lề luật võ lâm, thì khi môn đồ luyện võ mà có người ngoài trông vào thì bất kỳ môn phái nào cũng là điều đại kỵ, nhưng "Hối Minh thiền sư" , đây là vị "cao tăng tiền bối" trong bản tự, thì bọn đồ tử đồ tôn ở bản phái đang luyện võ, gã có đứng ngoài xem cũng chẳng ai dám dị nghị.
Vi Tiểu Bảo ở trong chùa đi hết các viện lạc, nhìn Ðông ngó Tây, ở đâu cũng thấy mọi người luyện tập võ công. Mỗi nơi gã đều đứng coi một lát. Ðáng tiếc là vị "cao tăng" này căn bản võ công lại nông cạn quá chừng. Ngày trước tuy gã được Hải Ðại Phú truyền thụ một chút nhưng lại không phải là võ công chân thực. Sau Trần Cận Nam có truyền cho gã một chút bí quyết về nội công thì gã lại chưa thực tâm rèn luyện. Võ công phái Thiếu Lâm cực kỳ tinh thông, rộng rãi, Vi Tiểu Bảo đã tự do coi họ rèn luyện, chưa chắc đã được bổ ích gì.
Vi Tiểu Bảo ở chùa Thiếu Lâm nhởn nhơ mấy tháng trời. Ðông qua, Xuân lại, gã chưa học được chút võ công nào nhưng được cái tính nết xuề xoà lại thích kết giao bằng hữu. Ðịa vị gã ở
trong chùa ngang hàng với phương trượng tức là vào hàng tiền bối. Gã chịu giao du với kẻ vai dưới nên quần tăng coi hắn rất là thân thiết.
Một hôm gió xuân hoà ấm. Vi Tiểu Bảo thấy trong mình khoan khoái, gã ở lý trong chùa bầu bạn với chư tăng mãi cũng chan. Gã ra cửa chùa, thả chân bước xuống núi, bụng bảo dạ:
- Lâu nay không gặp Song Nhi, không hiểu con tiểu nha đầu này sống một mình tình trạng ra sao? Âu là ta thử đi kiếm thị.
Gã tới gần quán đón khách ở ngoài chùa bỗng nghe thấy tiếng người huyên náo thì mừng thầm tự nhủ:
- Hay quá! Hay quái Ðã có tiếng người xôn xao, tất là có chuyện lạ.
Ta hãy ra coi cho đỡ buồn!
Gã liền rảo bước tiến về phía trước, lại nghe có tiếng đàn ông lẫn tiếng con gái trong trẻo vọng lại. Khi tới gần trong quán gã thấy 2 cô gái nhỏ tuổi đang cãi lộn với 4 nhà sư bản tự. Bốn nhà sư vừa ngó thấy Vi Tiểu Bảo đồng thanh nói:
- Sư thúc tổ đã đến kìa. Xin lão nhân gia phát lạc vụ này cho.
Chúng ra ngoài quán nghênh tiếp, khom lưng thi lễ rất cung kính. Bốn nhà sư này pháp danh ở hàng chữ "Tĩnh". Vi Tiểu Bảo biết bọn chúng phụ trách việc tiếp khách bên ngoài đến lễ chùa. Ngày thường chúng ăn nói rất dễ nghe , thái độ vui vẻ, khả ái mà không hiểu hôm nay sao lại gây lộn với 2 thiếu nữ? Lúc gã đưa mắt nhìn 2 thiếu nữ thì thấy một cô lối 20 tuổi mình mặc áo lam, còn một cô nữa nhỏ hơn, chừng 16, 17 tuổi mặc áo màu lục.
Vi Tiểu Bảo vừa trong thấy cô bé, bất giác trái tim đập thình thịch dường như trước ngực bị cây thiết truỵ vô hình đánh một đòn nặng. Chỉ trong chớp mắt gã thấy môi khô, miệng ráo. Gã trợn mắt, há miệng tính thầm trong bụng:
- Ta chết rồi! Ta chết rồi? Trong thiên hạ sao lại có người con gái đẹp đến thế này? Nếu ta lấy được nàng làm vợ thì dù Tiểu Hoàng đế có gạ đổi ngôi cho ta, ta cũng không thèm.
Vi Tiểu Bảo điên đảo thần hồn không còn biết gì nữa. Gã lẩm bẩm:
- Trên trời dưới đất, rừng giáo mưa tên, núi đao vạc dầu, bất luận gặp trường hợp nguy hiểm nào ta cũng phải lấy được cho được nàng làm vợ mới nghe.
Hai thiếu nữ thấy 4 nhà sư hô một tên tiểu hoà thượng là "Sư thúc tổ" lại thủ lễ cực kỳ cung kính thì lấy rất làm lạ kỳ. Lát sau 2 cô lại thấy gã dương cặp mắt lên đứng thộn mặt ra, nhìn tròng trọc vào thiếu nữ áo lục không chớp, càng không hiểu ra làm sao. Dù là một chàng trai thông thường cũng chẳng nên vô lễ như vậy, huống chi một nhà sư đã xuất gia đầu Phật.
Nữ lang áo lục hai má đỏ bừng, quay mặt nhìn ra chỗ khác.
Thiếu nữ áo lam sắc mặt đầy vẻ tức giận.
Vi Tiểu Bảo mê mẩn tâm thần, chẳng biết ất làm gì nữa, tự hỏi :
- Tại sao nàng lại quay mặt đi? Mặt nàng ửng hồng coi đẹp như tiên.
Cả trăm cô điếm lớn, điếm nhỏ ở Lệ Xuân Viện đứng xếp hàng cũng chả có ả nào sánh nổi cái gót chân của nàng. Nụ cười của nàng dù ta phải bỏ cả vạn lạng bạc ra mua cũng chẳng phải là đắt.
Gã xuất thân từ nơi hồng lâu kỹ viện lại chưa từng đọc sách nên trong lòng chỉ có hình ảnh kỹ nữ và tiền bạc để hình dung con người tuyệt mỹ.
Tuy cái đó là thô tục nhưng lại là thành tâm, chỉ ý của gã phát ra.
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:
- Con mẹ nó? Nào Phương Di, nào Mộc Kiếm Bình, nào Hồng giáo chủ phu nhân, .nào Kiến Ninh công chúa, nào Song Nhi, nào cô gái đã gieo xúc sắc, tất cả bấy nhiêu người góp lại để mà so sánh cũng còn thua xa vị nữ lang trước mặt đẹp như thiên thần này. Vi Tiểu Bảo này không thiết làm Hoàng Ðế, chẳng ham ngôi Giáo chủ Thần Long giáo, cũng như chẳng thiết chức Tổng đà chúa Thiên Ðịa Hội. Dù áo choàng màu vàng, dù quan lớn nhất phẩm triều đình hay gì gì đi nữa ta cũng chẳng thiết. Ta...ta nhất định làm chồng cô này mới thoả chí bình sinh.
Trong khoảnh khắc đầu óc gã quay cuồng biết bao nhiêu ý nghĩ. Gã quyết tâm dù phải.nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, mạo hiểm muôn thác cũng không lùi bước, cốt lấy sao được người đẹp. Nét mặt gã lúc này trông rất cổ quái Bốn nhà sư và hai cô gái nhìn Vi Tiểu Bảo chợt thấy gã lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc thì hý hỷ hỉmg hửng chẳng khác gì kẻ điên khùng đều ngạc nhiên. ĩ nh Thế và Tĩnh Thanh hoà thượng gọi luôn mấy câu:
- Sư thúc tổ ? Sư thúc tổ ?
Vi Tiểu Bảo vẫn không nghe thấy gì, cứ đứng ngây người ra. Một lát sau gã như người trong mộng chợt tỉnh giấc thở phào một cái.
Thiếu nữ áo lam ban đầu tưởng gã là một kẻ hiếu sắc, khinh bạc, sau nhìn thấy thần sắc gã không phải như vậy liền cho gã là một kẻ si ngốc. Cô mỉm cười nói:
- Tên tiểu hoà thượng này mà là sư thúc tổ của các vị ư?
Tình Thế vội đáp:
- Cô nương nên giữ lời lẽ cho lịch sự hơn một chút. Ðây là vị cao tăng pháp hiệu Hối Minh tức là một trong hai vị đứng hàng chữ "Hối" của bản tự Lão nhân gia là sư đệ của chưởng môn phương trượng đó.
Nữ lang áo lục cười nói:
- Tỷ tỷ ơi. Y lừa gạt ta đó. Chúng ta đừng mắc bẫy y. Tên tiểu pháp sư này mà lại là một vị cao tăng được chăng?
Câu nói ngọt ngào rất lọt tai khiến cho Vi Tiểu Bảo nghe xong mà