Vua Khang Hy nghe Vi Tiểu Bảo nói tới đây rất lấy làm hứng thú, liền
phán hỏi:
- Gã đã là thủ hạ của cha con Ngô Tam Quế sao còn nói tốt
cho ngươi?
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Sự thực cũng bởi Thánh thượng anh minh mà ra. Hôm ấy người nhà họ Mộc
ở Vân Nam vào cung quấy rối định vu hãm Ngô Tam Quế. Ai cũng tin là sự thực,
nhưng bị Thánh thượng khám phá âm mưu. Thánh thượng phái nô tài đến truyền
dụ con trai Ngô Tam Quế, nhân thế mà gặp gã họ Dương. Gã quen nô tài từ
bữa đó.
Vua Khang Hy gật đầu nói:
- Té ra là thế!
Lúc Vi Tiểu Bảo tiến cung, trong lòng đã nghĩ s½n một thiên biện thuyết
trường giang đại hải. Gã liền tâu:
- Gã họ Dương kia tên Dật Chi đã thuật lại cho ni cô nghe câu chuyện
nhà họ Mộc. Gã bảo đức Hoàng thượng tuy còn nhỏ tuổi mà kiến thức đã hơn
cả Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang. Thông minh trí tuệ của ngài đáng bậc thần tiên Bồ
Tát giáng hạ phàm trần, ni cô bán tín bán nghi nên đối với nô tài chẳng coi là
quan trọng nữa.
Gã dừng lại một chút rồi tiếp:
- Đêm hôm ấy, Dương Dật Chi nói chuyện với ni cô ở trong phòng. Nô tài
giả vờ ngủ say, nhưng lắng tai nghe lén thì ra ni cô đến hành thích Thánh
thượng quả đã nghe lời người ta sai khiến.
Vua Khang Hy hỏi:
- Có phải Ngô Tam Quế không?
Vi Tiểu Bảo đầy vẻ kinh dị tâu:
- Té ra Thánh thượng biết cả rồi. Phải chăng Đa Long đã tâu bày với
Thánh thượng?
Vua Khang Hy đáp:
- Không phải đâu. Tên đầu mục đoàn vệ sĩ dưới trướng Ngô Tam Quế đã
quen biết ni cô, lại ngấm ngầm thương nghị với mụ thì dĩ nhiên làm gì có chuyện
tử tế?
Vi Tiểu Bảo vừa kinh ngạc vừa mừng thầm, quì mọp ngay xuống dập đầu
tâu:
- Muôn tâu Thánh thượng! Nô tài được làm việc cho Thánh thượng trong
lòng thật là vui sướng! Việc gì Thánh thượng cũng đoán trúng, không cần nô tài
phải nói. Mọi sự của Thánh thượng cũng như của nô tài đều đại cát, vĩnh viễn
không chịu thua kẻ khác.
Vua Khang Hy cười nói:
- Đứng dậy đi! Đứng dậy đi! Lần trước lên chùa Thanh Lương trên Ngũ Đài
Sơn cũng gặp nguy hiểm đấy chứ? Nếu không có ngươi liều mạng ra đứng chắn
trước mình ta...
Nhà Vua nói tới đây, mặt rồng nghiêm trang, nói tiếp:
- ...thì âm mưu của tên gian tặc đã thành sự rồi.
Nhà Vua nghĩ đến hôm ấy Bạch Y ni đánh một đòn như sấm nổ chớp
nhoáng lại run sợ.
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Sự thực thì ni cô phóng chiêu kiếm đó, thân thủ mau lẹ của Thánh thượng
dĩ nhiên sẽ sử chiêu "Cô vân xuất trục" để tránh khỏi. Tiếp theo Thánh thượng
xoay tay phóng chưởng ra chiêu "Thái hồng tì thủy" đánh xuống vai mụ ác ni cô
đó thì tất mụ phải xin đầu hàng không còn nghi ngờ gì nữa.
Gã thở phào nói tiếp:
- Nhưng nô tài vì quá cẩn thận đâm ra hồ đồ, chỉ sợ mụ đả thương đến
long thể, nên hốt hoảng xông vào ngăn chặn để chịu nhát kiếm thay cho Thánh
thượng, thành ra công phu tuyệt hảo của Thánh thượng không có cơ hội để thi
triển trước mặt bọn hoà thượng cho hiển oai phong. Thật là đáng tiếc!
Vua Khang Hy nổi lên tràng cười ha hả. Ngài tự biết nếu hôm đó không có
Vi Tiểu Bảo đứng ra ngăn chặn, tất bị Bạch Y ni đâm chết rồi. Nhà Vua nghĩ
đến tên thủ hạ hết lòng tận trung mà không nhận công như vậy thật là hiếm có,
nên lấy làm vừa dạ.
Nhà Vua hớn hở cười nói:
- Ngươi còn nhỏ tuổi đã làm quan lớn rồi. Chờ ngươi thêm vài tuổi nữa, ta
lại thăng quan cho.
Vi Tiểu Bảo lắc đầu tâu:
- Nô tài không mong muốn chức quan to mà chỉ cầu được làm việc cho
Thánh thượng, không để ngài nổi nóng là đủ lấy làm mãn nguyện lắm rồi.
Vua Khang Hy vỗ vai gã nói:
- Hay lắm! Hay lắm! Gã họ Dương còn nói những chuyện gì với ni cô?
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Dương Dật Chi tiếp tục khuyên nhủ ni cô không ngớt. Gã kể ra rất
nhiều điểm hay của Hoàng thượng. Gã cũng nói là Ngô Tam Quế có ơn với thân
phụ gã, nên gã có bổn phận phải bảo vệ cho hắn, nhưng hắn quyết tâm muốn
làm Hoàng đế mà gây chuyện đại nghịch vô đạo. Như thế thì không được.
Vi Tiểu Bảo hắng đặng rồi nói tiếp:
- Dương Dật Chi rất lo sợ âm mưu sẽ bị bại lộ thì mọi người toàn gia tru
lục. Mụ ni cô bảo cả nhà mụ bị bọn Thát Đát...
Gã biết lỡ lời liền đổi lại:
- Cả nhà mụ bị người Mãn Châu sát hại mà Ngô Tam Quế lại đối với mụ rất
lịch sự. Sở dĩ mụ hành thích một là vì nể mặt Ngô Tam Quế, hai là để trả thù
cho song thân. Mụ không sợ chuyện toàn gia tru lục.
Vua Khang Hy lẩm nhẩm gật đầu.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Dương Dật Chi liền trả lời mụ: Hoàng thượng rất nhân từ với trăm họ,
nếu... nếu quả mụ hại được Hoàng thượng thì Ngô Tam Quế sẽ lên làm Hoàng
đế, dĩ nhiên gã được làm quan to đến chức đại tướng quân, nhưng bách tính
trong thiên hạ sẽ cực kỳ khổ sở.
Vi Tiểu Bảo ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Mụ ni cô dường như đã mềm lòng. Mụ ngẫm nghĩ hồi lâu rồi cho là Dương
Dật Chi nói đúng. Mụ quyết không làm việc này nữa.
Vi Tiểu Bảo thở dài nói tiếp:
- Hai người thương nghị với nhau một lúc rồi đi đến kết luận: nếu Ngô Tam
Quế còn phái người đi hành thích thì họ sẽ ngấm ngầm giết chết thích khách.
Vua Khang Hy cả mừng phán:
- Thế là hai người đó đã hiểu rõ đại nghĩa.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Nhưng theo lời Dương Dật Chi thì còn một việc không phải dễ dàng.
Vua Khang Hy hỏi:
- Lại còn điều chi cổ quái?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Vì hai người nói nhỏ quá, nô tài không hiểu rõ được, chỉ nghe mang
mánng Diên Bình quận vương... họ Trịnh ở Đài Loan gì gì... Dường như Ngô Tam
Quế muốn cùng người họ Trịnh nào đó chia đôi thiên hạ.
Nhà Vua đứng dậy lớn tiếng:
- Té ra thằng cha đó ngấm ngầm cấu kết với tên phản tặc ở Đài Loan.
Vi Tiểu Bảo ra chiều tức giận hỏi:
- Con mẹ nó! Thằng cha họ Trịnh ở Đài Loan là quân chó đẻ nào vậy?
Vua Khang Hy đáp:
- Tên phản tặc họ Trịnh hùng cứ đảo Đài Loan, không chịu phục tùng
vương hoá. Vì nơi đó là một hòn đảo ngoài biển khơi, nên trong lúc nhất thời
chưa thể bình định ngay được.
Vi Tiểu Bảo làm như chợt tỉnh ngộ nói:
- Té ra là thế. Lúc đó nô tài càng căm hận, bụng bảo dạ: Giang sơn này
của đức Hoàng thượng. Họ Trịnh, họ Ngô là cái con khỉ gì mà dám lớn mật tính
việc chia thiên hạ của Hoàng thượng?
Gã nói tiếp:
- Họ Trịnh ở Đài Loan phái thằng con thứ hai là Trịnh Khắc... Trịnh Khắc...
Vua Khang Hy ngắt lời:
- Là Trịnh Khắc Sảng.
Vi Tiểu Bảo tươi cười đáp:
- Phải rồi! Phải rồi! Hoàng thượng thánh minh, chẳng chuyện gì không biết.
Nhà Vua chỉ mỉm cười chứ không nói gì. Mấy năm nay ngài đã có ý định thâu
tóm đảo Đài Loan vào bản đồ cương thổ, nên từng phái người thám thính cho
biết tình hình anh em, cha con họ Trịnh, cùng những chuyện quân chính, quân
bị, thuyền bè ở miền duyên hải.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Trịnh Khắc Sảng gần đây mới đến Vân Nam bàn định kế hoạch cùng Ngô
Tam Quế hơn nửa tháng rồi.
Vua Khang Hy đùng đùng nổi giận. Sắc mặt biến đổi, ngài hỏi:
- Có chuyện đó ư?
Nguyên Đài Loan và Vân Nam là những mối lo ngại rất lớn cho nhà Vua.
Việc Trịnh Khắc Sảng đến Vân Nam bây giờ ngài mới biết.
Vi Tiểu Bảo nói:
- ở Đài Loan có một nhân vật võ công cao thâm đi theo Trịnh Khắc Sảng
để bảo vệ cho gã ở dọc đường. Người đó họ Phùng, tên gọi Nhất kiếm xuất
huyết gì gì đó.
Vua Khang Hy cải chính:
- Hắn là Nhất kiếm vô huyết Phùng Tích Phạm. Phùng Tích Phạm, Lưu Quốc
Hiên và Trần Vĩnh Hoa ba người tự xưng là Đài Loan tam hổ.
Vi Tiểu Bảo nghe Hoàng thượng nhắt đến tên sư phụ thì trong lòng không
khỏi hồi hộp. Gã gượng cười nói:
- Phải rồi! Phải rồi! Đúng là Nhất kiếm vô huyết Phùng Tích Phạm.
Gã nói tiếp:
- Theo lời Dương Dật Chi thì trong ba con hổ ở Đài Loan có Trần Vĩnh
Hoa là người tốt. Còn Phùng Tích Phạm và tên nữa là người bại hoại. Dương
Dật Chi còn nói: Trần Vĩnh Hoa không dám làm việc phản bạn Hoàng thượng.
Nhưng một mình y không địch nổi hai lão hổ kia.
Gã muốn nói tốt cho ba người là Cửu Nạn, Dương Dật Chi và Trần Cận
Nam ở trước mặt Vua Khang Hy đề phòng sau này ba người đó lỡ ra bị Thanh
triều bắt sống còn có cơ cứu vãn được.
Vua Khang Hy lắc đầu hỏi:
- Cái đó chưa chắc. Phải chăng ngươi bảo Phùng Tích Phạm cũng đến Vân
Nam?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Đó là lời Dương Dật Chi nói với ni cô kia. Họ còn bảo: trên chốn giang
hồ rất nhiều người đối nghịch với Ngô Tam Quế, nên mở sát quỉ đại hội ở phủ
Hà Gian để thương nghị kế hoạch hạ sát họ Ngô, Trịnh Khắc Sảng và Phùng
Tích Phạm trà trộn vào cuộc đại hội này để nghe tin tức và báo cho Ngô Tam
Quế biết.
Gã dừng lại một chút rồi tiếp:
- Hai người nói mỗi lúc một nhỏ tiếng đi, dường như bàn định mưu sát Trịnh
Khắc Sảng mà sợ không địch nổi Phùng Tích Phạm. Nô tài chú ý lắng tai nghe
hồi lâu mà vẫn không sao hiểu được sự thật. Có điều họ tuyệt không đả động
gì đến âm mưu gia hại Hoàng thượng, nên nô tài cũng không cần nghe nữa, rồi
sau ngủ đi lúc nào không biết.
Gã lại kể tiếp:
- Vào khoảng nửa đêm, Dương Dật Chi lén lút kêu nô tài tỉnh dậy, rồi giải
khai huyệt đạo cho. Gã còn bảo ni cô đang ngồi luyện công và xúi nô tài đi
cho êm thắm.
Vua Khang Hy gật đầu nói:
- Như vậy là họ Dương còn có lương tâm.
Vi Tiểu Bảo thừa cơ nói ngay:
- Đúng thế! Sau này Hoàng thượng tru lục Ngô Tam Quế, xin lượng thánh
bao dung cho Dương Dật Chi.
Vua Khang Hy đáp:
- Nếu gã lập nên công trạng thì chẳng những ta tha mạng mà còn phong
thưởng cho gã nũa.
Nhà Vua lại hỏi:
- Trong cuộc sái quỉ đại hội, người còn nghe được tin tức gì nữa không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Bọn họ bàn định mỗi tỉnh bầu một minh chủ. Trịnh Khắc Sảng làm minh
chủ tỉnh Phúc Kiến. Dường như sau này những tỉnh Quảng Đông, Triết Giang,
Thiểm Tây gì gì đó đều cũng thuộc về nhà họ Trịnh.
Vua Khang Hy mỉm cười nghĩ bụng:
- Đây chắc là Tiểu Quế Tử nghe lầm, nhất định là Giang Tây chứ không
phải là Thiểm Tây.
Nhà Vua hai tay chắp để sau lưng đi lui đi tới trong thư phòng đến mấy
chục lượt, ra chiều suy nghĩ.
Đột nhiên ngài dừng bước hỏi:
- Tiểu Quế Tử! Ngươi có dám đi Vân Nam không?
Vi Tiểu Bảo kinh hãi vì câu hỏi bất ngờ, gã hỏi lại:
- Phải chăng Hoàng thượng phái nô tài đi thám thính Ngô Tam Quế?
Vua Khang Hy gật đầu đáp:
- Vụ này kể ra thật nguy hiểm. Nhưng người còn nhỏ tuổi, chắc Ngô Tam
Quế không đề phòng cẩn mật đâu. Vả lại ngươi có tên hảo hữu Dương Dật
Chi, nhất định gã sẽ chiếu cố cho ngươi.
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Dạ! Muôn tâu Thánh thượng. Chẳng phải nô tài lo ngại chuyện đi Vân
Nam, nhưng nô tài vừa mới về cung, chưa được kề cận bên mình Thánh thượng
mấy bữa, nay phải xa rời thì trong lòng không được vui thỏa.
Vua Khang Hy gật đầu đáp:
- Phải rồi! Ta cũng có ý nghĩ như vậy. Đáng tiếc là ta ở ngôi Hoàng đế,
chẳng thể ra đi tuỳ tiện, không thì chúng ta cùng đến Vân Nam. Ta nắm râu Ngô
Tam Quế, ngươi chụp lấy hai tay hắn để hỏi xem: Con mẹ ngươi! Có chịu đầu
hàng không? Như vậy há chẳng thú lắm ư?
Vi Tiểu Bảo cười tâu:
- Thế thì tuyệt diệu! Nhưng Thánh thượng không đi Vân Nam được, nô tài
sẽ tới đó gạt Ngô Tam Quế lai kinh rồi Thánh thượng cùng nô tài vặn râu hắn,
có thú không?
Vua Khang Hy cười ha hả phán:
- Hay lắm! Hay lắm! Nhưng ta e rằng Ngô Tam Quế là tay xảo quyệt phi
thường, không chịu mắc bẫy.
Bỗng nhà vua la lên:
- à phải rồi! Tiểu Quế Tử! Ta nghĩ ra được một biện pháp khiến cho hắn
không nghi ngờ gì nữa.
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Hoàng thượng thần cơ diệu toán. Mưu lược của Hoàng thượng nhất định
cao thâm khôn lường!
Vua Khang Hy nói:
- Chúng ta đem Kiến Ninh công chúa gả cho con trai hắn, kết thành thông
gia thì tất hắn không đề phòng gì nữa.
Vi Tiểu Bảo sửng sốt:
- Gả công chúa cho gã tiểu tử Ngô ứng Hùng?...Cái đó... cái đó há chẳng
là phước đức cho bọn chúng quá ư?
Nhà Vua nói:
- Công chúa là con gái của mụ điếm già. Chúng ta gả y đi Vân Nam là để y
phải chịu đau khổ. Sau này Ngô Tam Quế phạm tội toàn gia tru lục là giết luôn
cả y nữa.
Nhà Vua nói tới đây vẫn còn hằn học trong lòng.
Nguyên