Lý Tự Thành đến trước mặt Vi Tiểu Bảo, đập mạnh cây thiền trượng xuống
đất, lớn tiếng quát:
- Đã là bậc đại trượng phu phải biết điều ân oán phân minh. Bữa trước sư
phụ ngươi đã tha mạng cho ta thì nay ta cũng tha mạng cho ngươi. Từ giờ trở đi
ngươi còn liếc mắt ngó con gái ta một lần, hay nói một câu là ta đập ngươi nát ra
như tương đấy.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tử mã nan truy là nghĩa làm sao? Bữa
trước ở Tam Thánh am, lão cùng tình nhân là Trần Viên Viên đã hứa gả A Kha cho
ta làm vợ. Chẳng nhẽ bây giờ lại muốn nuốt lời? Lão không cho ta nhìn vợ một cái,
nói với vợ một câu thì thật vô lý. Trong thiên hạ làm gì có bậc nhạc phụ đại nhân
vô lý như vậy?
A Kha tức quá đỏ bừng mặt lên nói:
- Gia gia! Chúng ta đi thôi. Không thèm giây lời nói với thằng lỏi nói nhăng
nói càn này nữa. Miệng gã là...mõm chó không thể mọc ngà voi, thì làm gì thốt ra
được những câu tử tế?
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Hay quá, nàng đã nhìn nhận lão rồi. Việc nàng kết thân với ta đã có mệnh
lệnh của song thân. Nàng có chịu nghe không?
Lý Tự Thành tức quá vung thiền trượng lên quát lớn:
- Quân cẩu tạp chủng này! Mi có câm miệng không?
Tiền lão bản và Từ Thiên Xuyên đồng thời nhảy xổ lại, vung đao lên nhằm
chém tới sau lưng Lý Tự Thành.
Lý Tự Thành xoay thiền trượng lại gạt đánh "choang" một tiếng. Hai thanh
cương đao liền bị hất ra.
Mã Ngạn Siêu đã rút đơn đao để ngang trước ngực xông tới đứng chắn cho
Vi Tiểu Bảo.
Hắn quát mắng:
- Lý Tự Thành kia! Lúc còn ở thành Côn Minh, tánh mạng cha con lão do ai
cứu thoát? Lão quả là phường vong ân bội nghĩa, vô liêm sỉ.
Ngày trước Lý Tự Thành đã hoành hành thiên hạ, mở nước xưng đế. Người
thiên hạ chẳng ai không biết, Mã Ngạn Siêu vừa hô tên họ lão, bọn lão khiếu hoá,
Cao Tôn Giả ở trong sảnh đường đều bật tiếng la hoảng.
Lý Tây Hoa quát hỏi:
- Ngươi...ngươi là Lý Tự Thành ư? Té ra ngươi chưa chết. Hay lắm, hay lắm!
Giọng nói của y đầy vẻ phẫn khích.
Lý Tự Thành trợn mắt lên nhìn Lý Tây Hoa hỏi lại:
- Sao? Ngươi là ai?
Lý Tây Hoa đáp:
- Ta hận mình chưa ắn thịt, lột da ngươi được. Ta đã tưởng ngươi đã chết rồi,
nào ngờ ngươi vẫn còn sống. Đấng Hoàng thiên quả thật có mắt. Hay lắm!
Y vốn là người ăn nói văn hoa, hành vi khoát đạt, nhưng lúc này tinh thần rối
loạn nên thốt ra những lời lủng củng, chẳng theo thứ tự chi hết.
Lý Tự Thành ngày trước giết người như nghoé. Mình lão đã thấm máu của
không biết bao nhiêu vạn người, vậy những người kiếm lão để trả thù là chuyện
rất thường, chẳng có chi kỳ lạ. Lão hắng dặng một tiếng, cười nhạt đáp:
- Khắp thiên hạ chẳng biết bao nhiêu ức triệu người muốn giết ta để rửa hận
mà ta vẫn sống đàng hoàng. Ngươi có muốn trả thù cũng không phải chuyện dễ
dàng.
A Kha kéo tay áo lão khe nói:
- Gia gia! Chúng ta đi thôi.
Lý Tự Thành chống cây thiền trượng xuống đất xoay mình ra cửa. A Kha và
Trịnh Khắc Sảng theo sau lão bước ra.
Lý Tây Hoa la lên:
- Lý Tự Thành! Ngày mai cũng vào giờ này, ta chờ ngươi ở đây. Nếu ngươi là
anh hùng hảo hán thì đến cùng ta đơn đả độc đấu, quyết một trận sống mai.
Ngươi có dám hứa hẹ không?
Lý Tự Thành quay lại nhìn Lý Tây Hoa, vẻ mặt khinh khỉnh đáp:
- Thời kỳ lão gia tung hoành thiên hạ, có lẽ ngươi chưa ra khỏi cái bào thai.
Lý mỗ có phải anh hùng hảo hán hay không, cũng chẳng đến thứ ngươi bình luận.
Lão lại chống thiền trượng xuống vọt người đi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau không ai nói gì, vì đều nhận thấy mấy câu của
lão nói có lý.
Những hành vi của Lý Tự Thành kẻ khen người chê không giống nhau. Có điều
ai cũng công nhận lão là anh hùng hảo hán dám nói dám làm. Dù là kẻ căm thù lão
thấu xương cũng thừa nhận điều đó. Hiện nay Lý Tự Thành đã tuổi già, nhưng lúc
lão dương mắt dòm ai vẫn thần oai lẫm liệt. Quần hùng trong sảnh đường đều là
những tay võ công tinh thâm, từng trải giang hồ, mà bị luồng nhãn quang của lão
bắn tới cũng không khỏi sinh lòng uý kỵ.
Vi Tiểu Bảo cất tiếng thoá mạ:
- Con mẹ nó! Hiển nhiên lão đã hứa lời gả con gái cho ta làm vợ mà bây giờ
lại chối phăng. Ai bảo lão là anh hùng ta không cần biết. Ta chỉ cho lão là cẩu
hùng chứ đếch phải anh hùng.
Gã thấy Song Nhi đang xé vạt áo buộc vết thương ở bả vai liền lại giúp thị
và hỏi:
- Song Nhi, sao ngươi cũng ở đây? Nếu ngươi không cứu ta kịp thời thì con
vợ tàn ác mưu sát thân phu đã đâm mù mắt ta rồi.
Song Nhi khẽ đáp:
- Nô tỳ vẫn đi theo bên mình tướng công, nhưng tướng công không biết đó
thôi, chứ chẳng phải là truyện ngẫu nhiên.
Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ hỏi:
- Ngươi vẫn theo dõi bên mình ta ư? Sao ta lại không biết?
Cao Tôn Giả la lên:
- Này này! Mau mau giải huyệt đạo cho ta và lấy thuốc giải đưa đây. Nếu
không thì...hừ hừ...Lão gia lập tức bóp nát cái đầu của ngươi đó.
Đột nhiên trong nhà đại sảnh những tràng cười khanh khách, ha hả, hô hố, hì
hì nổi lên không ngớt. Những thuộc hạ của Vi Tiểu Bảo lục tục kép đến.
Cao Tôn Giả bị phong toả huyệt đạo không nhúc nhích được mà vẫn thốt ra
những người hăm nạt khiến mọi người càng cười rộ. Hắn tức giận lớn tiếng hỏi:
- Các ngươi cười gì mà cười lắm thế. Có gì đáng cười đâu? Chờ lát nữa sau
khi ta giải khai được huyệt đạo mà gã vẫn không chịu đưa thuốc giải ra là ta sẽ
bóp nát cái đầu của gã ra cho các ngươi coi.
Tiền lão bản giơ đơn đao lên cười hả hả nói:
- Bây giờ nếu ta chém ba đao vào con mẹ cái đầu lão thì liệu óc lão có vỡ
tan tành bắn ra tung toé không?
Cao Tôn Giả tức giận đáp:
- Cái đó thì lọ ngươi phải hỏi. Dĩ nhiên ta phải vỡ sọ tan óc.
Tiền lão bản cười nói:
- Vậy ta phải nhân lúc lão chưa giải khai được huyệt đạo mà đập tan nát đầu
óc lão trước đi, để lúc lão giải khai được huyệt đạo rồi cũng chẳng thể bóp bể
đầu chủ nhân của ta.
Mọi người nghe nói thi nhau mà cười.
Cao Tôn Giả tức bực nói:
- Không phải ngươi điểm huyệt ta mà lại vung đao chém vỡ đầu ta thì sao
đáng kể là đấng anh hùng?
Tiền lão bản cười đáp:
- Đáng kể hay không đáng kể ta cũng cóc cần, vì ta vốn dĩ chẳng phải đáng
anh hùng.
Lão dứt lời rồi dơ đao lên.
Uỷ Tôn Giả vội la hoảng:
- Vi...Vi đại nhân! Sư ca của thuộc hạ vô lễ, thốt lời mạo phạm đại nhân. Xin
đại nhân lượng thứ cho. Thuộc hạ chịu tội thay y.
Rồi lão hỏi Cao Tôn Giả:
- Sư ca! Sư ca mau xin lỗi đi! Vi đại nhân cũng là cấp trên của sư ca chẳng lẽ
sư ca còn chưa biết ư?
Cổ lão không nhúc nhích được lão phải phân biệt nói với Vi Tiểu Bảo rồi lại
nói với Cao Tôn Giả, chứ chẳng thể nhìn thấy đối phương.
Cao Tôn Giả đáp:
- Nếu gã ưng thuận cho thuốc giải thì đừng nói phải bồi tội, dù có dập đầu
lạy hay làm thân trâu ngựa cho gã ta cũng chịu liền. Bằng gã không cho thuốc giải
thì rồi ta bóp nát cái đầu gã ra.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- Mụ điếm già kia có chỗ nào tử tế đâu mà lão đối với mụ lại ân thâm nghĩa
trọng?
Gã toan cất tiếng hỏi, đột nhiên thấy lão hương nông rung hai tay một cái rồi
từ trong đám người cất bước đi ra. Lão vừa đi vừa nói:
- Thưa các vị! Tiểu đệ xin cáo từ.
Quần hùng đều giật mình kinh hãi vì trong bọn bảy người bị Phùng Tích Phạm
điểm huyệt, trừ Vi Tiểu Bảo được Song Nhi giải khai cho, còn sáu người nữa vẫn
không nhúc nhích được.
Phùng Tích Phạm phóng nội lực lướt qua lưỡi kiếm để điểm huyệt bằng thủ
pháp cực kỳ lợi hại. Dù người võ công cao thâm, ít ra cũng phải hai, ba giờ mới có
thể hành động được.
Lao hương nông coi bộ khù khờ như ông già nhà quê, vừa rồi lúc lão xoa bài
cẩu đã ấn thành dấu trên mặt bàn, đủ tỏ nội lực rất cao thâm, nhất là bây giờ
trong thời gian ngắn, lão đã tự giải khai được huyệt đạo thì thật là hiếm có. Quần
hùng ngơ ngác nhìn lão kéo lê đôi giày da uể oải bước đi.
Vi Tiểu Bảo nhìn Tiền lão bản nói:
- Tiền đại ca hãy đi giải huyệt cho anh em mình. Cả vị Lý...Lý tiên sinh đây
cũng là người nhà.
Gã nói rồi trỏ vào Lý Tây Hoa.
Tiền lão bản dạ một tiếng, tra đao vào vỏ, toan giải huyệt cho Lý Tây Hoa
thì lão khiếu hoá bỗng cất tiếng hô:
- Minh phục Thanh phản, mẫu địa phụ thiên.
Tiền lão bản "ủa" một tiếng.
Từ Thiên Xuyên từ từ bước tới nắn bóp huyệt đạo sau lưng lão khiếu hoá.
Đoạn lão quanh ra phía trước mặt đưa hai ngón tay khoằm khoằm vào trước mặt
lão.
Nguyên các đồng chí trong Thiên Địa hội rất đông người, khó mà biết hết
nhau. Những ai mới gặp nhau lần đầu thường dùng tám chữ "Thiên phụ địa mẫu,
phản Thanh phục Minh" để làm ký hiệu cho dễ nhận. Nhưng gặp trường hợp có
người ngoài hiện diện tại trường mà không muốn tiết lộ cơ mật thì đảo ngược mật
hiệu đó mà hô lên. Dĩ nhiên người ngoài nghe thấy một cách đột ngột chẳng thể
hiểu được là chuyện gì.
Từ Thiên Xuyên vừa rồi co ngón tay khoằm khoằm làm dấu hiệu hành lễ với
lão khiếu hoá. Đồng thời cũng để người ngoài khỏi biết lễ tiết trong bản hội.
Tiền lão bản và Từ Thiên Xuyên tiếp tục giải khai huyệt đạo cho ba người
nữa là Lý Tây Hoa, Uỷ Tôn Giả và Lục Cao Hiên.
Bây giờ chỉ còn một mình Cao Tôn Giả ngồi phệt dưới đất. Mặt lão đỏ bừng
lớn tiếng quát hỏi:
- Sư đệ! Con mẹ nó! Sao chưa giải huyệt cho ta còn chờ gì nữa?
Uỷ Tôn Giả đáp:
- Giải huyệt thì khó gì, nhưng sư ca không được vô lễ với Vi đại nhân nữa.
Cao Tôn Giả tức giận nói:
- Ai bảo gã không chịu lấy thuốc giải cho ta. Đó là gã đắc tội với ta chứ
không phải ta đắc tội với gã. Bây giờ gã lấy thuốc giải đưa ra và xin lỗi lão gia là
xong.
Uỷ Tôn Giả ngần ngại đáp:
- Cai đó.. thì khó lắm!
Lão khiếu hoá quát:
- Lão lùn tịt mập ú kia! Làm gì mà lải nhải mãi? Đừng nói Vi huynh đệ không
cho thuốc, dù y có ưng thuận ta cũng khuyên y đừng cho.
Lão giơ tay mặt lên trỏ đến véo một tiếng, một giây kình phong bắn về phía
Cao Tôn Giả. Tiếp theo mấy tiếng veo véo vang lên, những huyệt đạo bị phong
toả đều được giải khai.
Đột nhiên trái banh thịt từ dưới đất nảy lên nhảy xổ về phía Vi Tiểu Bảo.
Lão khiếu hoá liên vung chưởng đánh ra. Cao Tôn Giả người đang lơ lửng trên
không cũng phóng chưởng phản kích. Thân hình hắn bị hất tung lên, võ công lại rất
tinh thâm, hắn sà xuống vung song chưởng nhằm đánh vào đầu lão khiếu hoá.
Lão khiếu hoá vung chân trái nhằm đá vào sau lưng Cao Tôn Giả. Cao Tôn
Giả lại phóng chưởng trả đòn. Chưởng lực của hắn đụng vào thoái lực đối phương,
con người to lớn lại bật lên.
Cao Tôn Giả lơ lửng trên không như một trái banh lớn, lão khiếu hoá chưởng
đánh, chân đá thuỷ chung không đánh được trúng chiêu nào.
Đừng tưởng Cao Tôn Giả con người thô lỗ nặng nề là vụng dại, hắn ra tay
cực kì linh hoạt. Chân hắn không chấm đất, thân hìnổntòn ủng vẫn xoay chuyển
được theo ý muốn.
Lý Tây Hoa và quần hùng Thiên Địa Hội đều là những người biết nhiều hiểu
rộng mà chưa từng thấy lối đánh nào kỳ quái như của Cao Tôn Giả.
Uỷ Tôn Giả và Lục Cao Hiên lại để hết tinh thần theo dõi cách phát chiêu
của lão khiếu hoá thấy đòn nào cũng cực kỳ mãnh liệt. Tấm thân nặng hơn hai trăm
cân của Cao Tôn Giả hoàn toàn trông vào luồng lực đạo của lão khiếu hoá mới
có thể bay nhảy trên không theo ý muốn mà không rớt xuống.
Hai người càng đấu càng hăng. Quyền phong và chưởng lực ào ạt xô ra bức
bách quần hùng đèu phải đứng dựa lựng vào tường.
Đột nhiên Cao Tôn Giả quát một tiếng thật to rồi ra chiêu "Ngũ đỉnh khai
sơn". Tay mắt hắn phóng chưởng rồi nắm lại thành quyền giáng xuống đỉnh đầu lão
khiếu hoá.
Lão khiếu hoá la lên:
- Hay quá!
Lão hạ thấp